pacman, rainbows, and roller s
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322585

Bình chọn: 9.5.00/10/258 lượt.

ẹ đã mất rất nhiều thời

gian để nuôi con khôn lớn đấy!”. “Con biết rồi mà!”, Khinh Văn miễn

cưỡng, “Mẹ, con sắp về đến nhà rồi, thế này đi, để hôm khác con gọi điện lại cho mẹ nhé, con chào mẹ!”.

Nói xong liền gác máy luôn, mỗi lần chỉ cần cha mẹ nhắc đến việc tìm con rể là cô lại trở nên cứng đầu, lập tức gác máy khiến ông bà chẳng kịp

nói gì.

Xuống xe buýt, cô bước vào trong khu nhà, nhưng chỉ trong phút chốc, mưa phùn bỗng rây rắc khắp bầu trời, một chiếc BMW màu đen đỗ xịch cạnh cô, cô cẩn thận nhìn qua, chủ nhân của chiếc xe từ bên trong bước ra, mở

cửa cho cô lên chỗ ngồi ghế phía trước.

Ngồi trong xe ấm áp, dưới ánh đèn xe, từng giọt từng giọt mưa trong suốt nhỏ xuống tấm kính, Thang Bồng hỏi: “Ở nhà Tô Nghệ chơi đến tận bây giờ à?”.

-“Vâng!”. Khinh Văn nói, “Việc trưa hôm nay, thật ngại quá nhưng Tiểu Nghệ không cố ý đâu!”.

-“Anh cũng không để ý đến chuyện đó!”, anh nói, “Chỉ là từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy. Còn nữa…em không giận sao?”.

-“Gì cơ?”. Khinh Văn ngẩn ra rồi lắc đầu, “Không giận chút nào!”.

-“Thật chứ?”.

-“Thật mà!”. Khinh Văn mỉm cười với anh, nụ cười thoảng qua như làn gió

nhẹ, nhưng cô không hề phát hiện ra sự thất vọng trên gương mặt Thang

Bồng.

-“Có thực là em không để ý chút nào không?”, anh quay đầu nhìn ra ngoài

cửa xe và hỏi, “Khinh Văn, em không hề ghen vì anh chút nào đúng

không?”.

-“Em…”, cô ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt nghiêng của anh, nhưng lại không biết nên nói gì hơn.

-“Thế thì, nếu như hôm nay đổi lại là anh ta thì em sẽ như thế nào?”.

-“Anh ta, anh ta là ai?”.

Thang Bồng không để ý đến việc cô làm ra vẻ cố ý không hiểu và nói: “Anh vẫn luôn tự nhủ rằng, chỉ cần chờ đợi, cho em thời gian để em thử yêu

anh, thì cuối cùng chúng ta cũng có thể đến gần nhau hơn. Đó là vì anh

quá tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân, thực sự là em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quên đi quá khứ đúng không? Trước nay chưa bao giờ thử đón

nhận tình cảm của anh?”.

Khinh Văn theo thói quen lại im lặng , một hồi sau mới cất lời: “Xin lỗi!”.

Anh quay đầu lại, cặp lông mày đen tuyền không còn rướn cao như trước,

đôi mắt luôn mang theo nụ cười tươi rói dần dần trở nên mơ hồ: “Anh chỉ

là người đến sau có đúng không? Không phải là em không quên được quá

khứ, chỉ là từ trước tới nay em chưa bao giờ thử quên đi quá khứ và tiến về phía trước, cho nên dù là anh hoặc bất kỳ người nào khác đều không

thể bước vào trái tim em. Em tình nguyện để cho anh ta giày vò một lần

nữa chứ nhất định không chịu tiếp nhận người khác, có đúng không?”.

Khinh Văn im lặng.

Thang Bồng nhắm mắt lại, tuyệt vọng hỏi: “Rốt cuộc em đã từng thử yêu anh chưa?”.

-“Có…”. Khinh Văn nhẹ nhàng nói, “Đã từng thử!”. Đúng là đã từng có

chuyện đó, chỉ có điều cô mãi mãi không thể bước ra khỏi mối ràng buộc

ấy. Cô chợt hiểu ra những lời Phạm Như Sênh nói khi đó: “Anh thực sự đã

nghĩ đến chuyện vì em mà nhảy ra khỏi chiếc cầu thăng bằng đó…”, chỉ có

điều chiếc cầu thăng bằng của anh quá cao, nếu nhảy xuống có lẽ sẽ thịt

nát xương tan. Cô cũng đã từng mở lòng mình để đón nhận một người khác,

chỉ có điều thời gian năm năm vẫn chưa đủ để cô học được cách quên lãng.

Đột nhiên cô nhớ đến một câu mà trước đây từng đọc: Em không sợ phải xuống địa ngục, chỉ sợ rằng địa ngục…không có anh.

Cô không sợ quên đi quá khứ, chỉ sợ rằng sau khi quên đi tất cả thì thế giới của cô hoàn toàn không có anh…

Thang Bồng nói muốn đưa cô đến tận dưới nhà, nhưng cô từ chối.

Cô đứng trong mưa, ngóng nhìn theo chiếc xe màu đen đang xa dần, trong

lòng thật tĩnh lặng. Người con trai dịu dàng như ánh mặt trời đó có lẽ

có rất nhiều cô gái thầm ngưỡng mộ, nhưng cô không thể lừa dối chính bản thân, với anh, cô mãi mãi không nghe thấy tiếng rung động của trái tim.

Trái tim cô, bắt đầu từ năm năm tuổi đã run lên vì người con trai đó, năm năm trước đã chết và gần đây lại bắt đầu sống lại.

Sống đi chết đi vài lần như thế này, e rằng chẳng đến mấy năm nữa trái tim cô sẽ không thể chịu nổi.

Đứng nguyên tại chỗ, Khinh Văn ngẩng đầu cao hơn một chút, để mặc cho nước mắt hòa cùng nước mưa.

Bất ngờ, một chiếc ô trong suốt che cho cô tránh khỏi những hạt nước mưa lạnh buốt đó.

Cô quay lại.

-“Như Sênh?”.

Cô hơi run, có chút gì đó không rõ ràng giữa hiện thực và mộng ảo.

-“Em khóc à?”, giọng nói trầm trầm của anh đầy dịu dàng và quan tâm, cặp lông mày dày, đẹp đang nhíu lại.

-“Không có!”, cô bướng bỉnh lau mặt, không thừa nhận mình đã khóc.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, biết tính của cô nên Như Sênh cũng

không tiếp tục hỏi nữa, cầm chiếc ô chếch sang bên rồi dùng thân hình

cao lớn của mình che cho cô tránh khỏi luồng khí lạnh.

-“Anh đưa em về!”.

Đáng lẽ cô nên từ chối, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà rốt cục lại nói: “Vâng!”.

Về đến nhà, cô vào nhà tắm trước để lau khô đầu rồi về phòng thay quần

áo. Khi ra ngoài thì thấy khung cảnh một người một mèo thật hòa hợp.

Đó là con mèo trắng mà cô đã nuôi được ba năm nay, vì sống một mình rất

cô đơn nên cô nuôi thêm mèo, là một con mèo cái, bây giờ đa