
ng duyên dáng nằm trên đùi Như Sênh, mắt lim dim hưởng thụ cảm giác những ngón tay
thon dài mềm mại của anh gãi trên đầu nó.
Trong phút chốc cảm giác của Khinh Văn là – Tống Khinh Văn, mày thật
đáng thương! Đến con mèo mày nuôi cũng gục ngã trước sức cuốn hút của
người đàn ông đó!
Như Sênh đã nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng từ lâu, mặt đăm chiêu đờ
đẫn, nhưng anh cũng không muốn phá vỡ phút riêng tư đó. Những lần gặp gỡ trong mấy ngày qua, cô lúc nào cũng như con nhím xù lông để bảo vệ
chính mình, cao ngạo, nhưng trong lòng đau đớn, còn anh lại làm cho vết
thương lòng của cô càng sâu hơn. Giờ đây, khó khăn lắm cô mới hạ tấm
bình phong ấy xuống, lộ ra vẻ mơ màng như đứa trẻ nhỏ lạc đường, Như
Sênh bỗng thấy thật ấm lòng.
Đợi đến khi Khinh Văn định thần trở lại, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm,
tim cô chợt thắt lại, bèn mượn cớ đi giặt quần áo để tránh cái nhìn của
anh. Vào trong nhà tắm, bỏ quần áo vào máy giặt, soi mình trong gương
nhưng lại chẳng có dũng khí để đi ra. Trong lòng cô đang thầm rủa, mình
đúng là đồ thần kinh, việc gì mà lại để anh ấy đưa về, rõ ràng biết mình chẳng thể kháng cự lại, mỗi lần gặp mặt là mỗi lần trái tim lại càng
chìm đắm sâu hơn.
Cô ảo não nghĩ, mình trốn trong nhà tắm như thế này cũng không phải là
biện pháp hay, hơn nữa anh cũng đâu phải là rắn độc hay thú dữ gì mà có
thể ăn thịt được mình cơ chứ? Tự an ủi mình như vậy, cô quay người định
đi ra, mới phát hiện Như Sênh đang bế mèo đứng ở cửa nhà tắm từ bao giờ, một người một mèo đang nửa cười nửa không nhìn cô.
-“Còn định đứng ở trong đó bao lâu nữa?”, anh giả vờ hỏi.
Trong phút chốc, mặt Khinh Văn đỏ bừng, vốn còn định tìm lý do nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng thì trong lòng đã có một nỗi bực bội không tên,
cô thích ở đây đợi không được à? Đây là nhà cô, ai cần anh quan tâm!
Cô “hứ” một tiếng, đi đến trước mặt Như Sênh, giành lấy con mèo của
mình, nhưng chú mèo cứ bám chặt lấy áo khoác của anh, nhất quyết không
chịu buông ra.
Được lắm, con mèo đáng chết! Khinh Văn trừng mắt nhìn nó: “Uổng công tao nuôi mày đến lớn, thấy trai đẹp thì quên ngay chị mày! Ai mới là chủ
của mày hả?”.
Như Sênh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Khinh Văn quay sang lườm anh: “Anh cười cái gì mà cười!”.
Như Sênh cẩn thận gỡ vuốt mèo ra, cong môi nói: “Không có gì!”.
Ầm ĩ một hồi, Khinh Văn tự cảm thấy hành động của mình rất trẻ con, lúng ba lúng búng trong miệng không biết nói gì, ôm lấy con mèo rồi bỏ đi.
Khinh Văn ôm chú mèo đặt lên ghế sofa rồi mở tủ lạnh, hỏi: “Anh muốn
uống gì?”. Nhưng mở tủ lạnh ra mới phát hiện trong đó chỉ còn toàn là
coca cola, cô nghĩ một lúc rồi lại đóng tủ lại: “Thôi, để tôi đun nước
cho anh uống!”. Cô rất ít khi uống nước ở nhà và thường hay dùng coca để thay thế.
-“Không cần đâu!”. Như Sênh ngăn cô lại rồi mở tủ lạnh và lấy ra một lon côc, “Anh uống cái này cũng được rồi!”.
-“Không được!”. Cô giật lon coca từ tay anh lại.
Như Sênh không buông tay, “Tại sao?”.
-“Anh quên là anh bị đau dạ dày à? Uống thứ này rất hại dạ dày!”.
Cô nói rất tự nhiên, giống như khi hai người vẫn còn yêu nhau, cô vẫn còn rất quan tâm đến việc ăn uống của anh.
-“Khinh Văn…”. Như Sênh đột nhiên đưa tay về phía cô, tay còn chưa chạm
vào người nhưng Khinh Văn đã giống như một chú thỏ sợ hãi, khuôn mặt mất hẳn vẻ tự nhiên, cô nói: “Tôi vào bếp đun nước!”.
Cô hốt hoảng chạy trốn.
Nhà bếp tạm coi là hay được sử dụng, hai ngày nghỉ thỉnh thoảng cô cũng
có nấu canh, bây giờ cô không chỉ nấu được canh xương mà các món cá, các món canh rau, canh gà…cô đều biết làm, hơn nữa còn nấu rất ngon, chẳng
thế mà cứ vài tuần cô lại nghiên cứu một món canh nào đó. Có những lúc
cô tự cảm thấy rất nhàm chán, nấu bao nhiêu món nhưng chẳng biết là vì
ai?
Khinh Văn bận rộn trong bếp, Như Sênh dựa vào cửa lẳng lặng ngắm nhìn mà không nói câu nào.
Tuy Khinh Văn quay lưng vào Như Sênh nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt nóng
bỏng của anh, nó khiến da đầu cô tê rân rân. Vốn định ở trong bếp đến
khi nước sôi rồi mới ra, nhưng bây giờ không gian chật hẹp của nhà bếp
khiến cô cảm thấy thật ngột ngạt. Khi đang định quay mình bước ra thì từ phía sau một đôi bàn tay lẳng lặng ôm chặt lấy cô, tiếp theo là hơi thở của anh, nhẹ nhàng ghé sát bên tai, mùi đàn ông quen thuộc như từng
đợt, từng đợt thủy triều dần dần xâm chiếm lấy cô.
Toàn thân Khinh Văn cứng đờ, tất cả sự lãnh đạm và bình tĩnh trong phút
chốc đã tan như mây khói, cô nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của
anh và chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô giống hệt nhau.
Trong nháy mắt, cả thế giới trở nên tĩnh lặng, cô căng thẳng đến thở cũng chẳng dám.
Sau đó là tiếng anh thì thầm bên tai: “Sau này anh có thể đến đây để được ăn món canh em nấu không?”.
-“Tất cả các tiệm ăn ở thành phố G này đều đóng cửa hết rồi hay sao?”.
-“Không…nhưng món canh của họ không có vị của mẹ!”.
-“Thế thì anh có thể bảo bác nấu cho ăn!”.
-“Nhưng vẫn thiếu mất một cảm giác…”. Cô bị anh xoay lại, run rẩy nhìn
vào mắt người trước mặt, đôi đồng tử màu đen lay láy, đó là một vùng
biển thăm t