XtGem Forum catalog
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322975

Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.

u được làm trong tâm trạng hết sức vui vẻ, sau đó cô ngó mình trong

gương, cảm thấy có cái gì đó không giống như bình thường, rốt cuộc là

cái gì nhỉ? Ngay đến cả cô cũng không thể phát hiện ra rằng cô vẫn đang

cười ngô nghe với chiếc gương, Tô Nghệ vừa ngủ dậy liền hỏi Khinh Văn:

“Vừa mới sáng mà cậu làm gì vậy? Đứng một mình cười với gương đã lâu rồi đấy!”.

Cô cứ cười ngây ngây ngô ngô, ai đó đã nói rằng khi yêu, một cô gái thông minh đến đâu cũng trở nên ngốc nghếch đi vài phần.

Sau đó những nụ hôn giữa hai người cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng diễn ra trên đường đưa cô đi học về, hay ở

nơi nào tương đối kín đáo. Như Sênh không thích ôm ôm ấp ấp, anh anh em

em trước mặt đông người như hầu hết những đôi tình nhân khác. Cho dù

thực sự yêu nhau nhưng anh có rất ít thời gian, tuy rằng Khinh Văn theo

rất sát, nhưng trên thực tế thời gian cô giành được cũng không nhiều,

mỗi khi vì bận rộn mà không chú ý được đến cô, khi đôi mắt anh nhìn cô

đầy hối lỗi thì cô đều mỉm cười vì muốn anh đừng quá lo lắng.

Tô Nghệ thường nói rằng, cô là dạng người dễ dàng quên đi phiền não,

cũng chẳng quá so đo tính toán, cho nên mỗi ngày đều rất vui vẻ, thậm

chí ngay đến bản thân, cô cũng tự cho rằng mình thuộc kiểu người đó. Rất lâu về sau, cô mới biết rằng kỳ thực đó là một sự chấp nhận thiệt thòi, vì người bạn yêu là như thế thì bạn chẳng nên so đo tính toán thiệt hơn làm gì.

Cô có quá nhiều ký ức, trên con đường ngoằn ngoèo từ thư viện đến ký

túc, đó là nơi anh đã trao cô những nụ hôn, là nơi cô đã nũng nịu trong

lòng anh, là nơi cô đã nghịch ngợm đôi bàn tay đầy những vết chai sần

của anh, là nơi khi thỉnh thoảng ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêng nghiêng

đẹp đẽ của anh ở rất gần khiến cô không ghìm được mà len lén đặt trộm

một nụ hôn lên đó, sau đó lại vội vàng cúi đầu, giả vờ như đang xấu hổ

lắm. Sau này khi đã trở nên thân thiết hơn, Khinh Văn mới phát hiện ra

rằng, kỳ thực Như Sênh là một chàng trai vô cùng tinh tế và dịu dàng,

mỗi khi cô ngã, anh đều nắm lấy tay và ôm cô thật chặt; mỗi khi cô giận

dỗi, anh đều tìm cách để hòa giải với cô; mỗi khi ăn cơm, nếu có hạt cơm dính trên miệng, anh đều nhặt đi giúp cô. Anh rất thích được đan mười

ngón tay thật chặt, được cọ trán với cô. Niềm hạnh phúc của họ lúc ấy,

người đi đường nào cũng có thể nhận ra.

Cuối tháng mười hai, Khinh Văn tham gia kỳ thi tiếng Anh cấp sáu, đầu tháng một nhà trường cho học sinh nghỉ, những sinh viên trong ký túc đã sớm về với gia đình. Trần Kiều Kiều cũng chẳng đợi lâu mà vội vã bay

đến bên cạnh người yêu, Từ Phân cũng đã về quê từ lâu, nhà Tô Nghệ tuy ở thành phố G nhưng cô và anh họ đã hẹn đi du lịch nên cũng thu dọn đồ

đạc để đi, chỉ còn một mình cô lười nhác một thời gian dài trong trường. Tết Nguyên đán nhà hàng đóng cửa, nhưng điều đó không có nghĩa là Phạm

Như Sênh được rảnh rang hơn, anh bận rộn đi làm thêm khắp nơi cho nên

thời gian ở bên cô cũng chẳng tăng thêm là bao. Khinh Văn liền mượn chìa khóa nhà hàng của ông chủ, khi Như Sênh đi làm thêm, cô một mình ở

trong bếp của nhà hàng để nghiên cứu các món ăn, mỗi ngày đều nấu rất

nhiều các món ngon khác nhau để anh thưởng thức.

Từ mười hai giờ đến một giờ rưỡi là thời gian nghỉ trưa, cô luôn xuất

hiện rất đúng giờ, mấy nhân viên khác đều nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn trêu đùa: “Ây da, thật là tuyệt đấy, bạn gái đã

xinh đẹp lại còn biết chăm sóc người khác nữa chứ!”. Người này là một

fan hâm mộ của Châu Kiệt Luân, thậm chí còn hơi quá đà, khi nói chuyện,

mỗi câu đều không quên thêm vào câu kinh điển của thần tượng: “Ây da,

thật là tuyệt đấy!”.

“Bạn gái”, mỗi lần cô nghe thấy từ này, tận đáy lòng như có đóa hoa đang bừng nở, thế là ngày hôm sau, trong khi đợi đồ ăn được hầm chín, cô còn làm thêm khá nhiều đồ điểm tâm để mời bọn họ.

Ngày mùng ba Tết không còn bận rộn như ngày mùng một nữa, lúc nghỉ trưa, cô vẫn đến như thường lệ, có giọng trêu ghẹo của ai đó cất lên: “Như

Sênh, bà xã cậu đến rồi kìa, còn không mau ra đón!”.

Hai từ “bà xã” khiến cho trái tim cô muốn bay khỏi lồng ngực, ngay cả

khi đã quen với hai chữ “bạn gái” thì đối với hai chữ này cũng vẫn đỏ

bừng mặt. Thấy Như Sênh đi đến bên cạnh, cô bưng hộp giấy trong tay như

đang dâng châu báu và nói: “Anh đã đói chưa, hôm nay em nấu rất nhiều

cơm đấy!”.

-“Ây da, thật tuyệt vời, định vỗ Như Sênh thành heo đây mà, hôm nào cơm cũng nhiều cả!”. Ai đó tiếp tục chòng ghẹo.

-“Cậu đang ganh tị đấy hả? Đừng có ở đây cản trở người khác hàn huyên tâm sự. Ây da, biến mất đi!”. Một cái đầu khác ló ra.

-“…”.

Khinh Văn nhìn bộ dạng hai người họ mà tự nhiên bật cười thành tiếng,

mỗi lần anh ta nói “Ây da”, cô đều cảm thấy thật buồn cười.

-“Đừng để ý đến bọn họ!”. Như Sênh đưa cô đến gần cửa sổ, nhìn cô bày ra từng món ăn, quả nhiên là quá nhiều, nụ cười trên môi anh tắt hẳn:

“Chẳng phải đã nói là đừng làm nhiều đồ ăn như thế này rồi sao? Anh

không ăn hết được!”.

Nhưng Khinh Văn lại không nghĩ như vậy, Như Sênh quá gầy, điều này mang

đến cho cô mộ