Old school Easter eggs.
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321243

Bình chọn: 7.00/10/124 lượt.

công bằng, bạn đã từng có thứ nào thì nhất định sẽ mất đi những thứ tương tự như vậy. Khi xưa đừng

nói đến ô tô, chỉ chiếc xe đạp Như Sênh cũng chẳng có nữa là, nhưng hiện nay, bước ra khỏi cửa đã có vị thế của người giàu có.

Như Sênh mở cửa để cô bước lên trước rồi mình vòng qua bên kia ngồi vào vị trí của người lái xe.

Trong xe cách âm rất tốt, điều hòa xua đi sự nóng nực ở bên ngoài. Khi xe khởi động, Khinh Vãn cảm thấy vô cùng yên tĩnh, cô mở to mắt nhìn phong cảnh đang lùi dần về phía sau qua cửa sổ, giống như đang say xưa ngắm vật báu nào đó, ngay cả ánh mắt của Như Sênh nhìn cô khá lâu mà cô cũng chẳng hay biết.

Đột nhiên dường như nhớ ra điều gì cô liền quay sang Như Sênh hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đấy?”.

-“Đến rồi sẽ biết!”, Như Sênh nói.

-“Em nhìn một lúc khá lâu, cảm thấy đường ở nước

ngoài và ở Trung Quốc chẳng khác nhau là bao, chỉ có gương mặt người là

không giống nhau thôi, nhưng ở đây đều phải dùng tiếng Anh hả? Vậy thì

chẳng phải em sẽ luôn phải bám rịt lấy anh sao, nếu lạc đường thì biết

làm thế nào?”.

Như Sênh bật cười: “Tiếng Anh cấp sáu của em lẽ nào là do quay cop?”.

-“Chẳng phải là vừa đủ điểm qua hay sao?”, cô

nhăn nhăn mũi, “Hơn nữa đã lâu thế rồi, em chỉ nói những câu đơn giản,

mà trước đây khẩu ngữ tiếng Anh của em cũng đâu có ra gì!”. Cô nói nhưng mắt vẫn bận rộn nhìn ra ngoài khung cửa, lúc đèn đỏ, nhìn thấy bà mẹ

mang bầu đang đẩy chiếc xe nôi theo đoàn người vượt qua đường, trong xe

là một đứa bé đang giương cặp mắt xanh biếc hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, cô đột nhiên hỏi: “Như Sênh, anh thích con trai hay con gái?”.

-“Con trai!”.

-“Tại sao? Cái đồ trọng nam khinh nữ!”, cô lầu bầu bất mãn.

Như Sênh bật cười: “Con gái giống em có mà nguy, bám người thế cơ mà!”.

-“Người già thường nói: Con gái giống cha, con

trai giống mẹ, anh chưa nghe bao giờ à? Em thích con gái, con gái giống

anh nhất định sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp, sau này có thể làm cả

đống con trai say mê, chẳng giống em cứ phải đi theo đuổi người ta!”. Cô ám chỉ, vì trước đây mình đã phải theo đuổi anh, không ngờ Như Sênh

nhíu mày nói: “Có người cầm dao ép em phải theo đuổi sao?”.

Khinh Vãn: “...”.

Cô biết ngay rằng, biệt danh “Extreme cold” tuyệt đối không phải là hư danh.

Hai người nói chuyện một hồi, xe đã đi vào một

khu yên tĩnh và nhiều cây cối, Khinh Vãn đưa mắt nhìn, đó là một biệt

thự rất đẹp mang phong cách châu Âu, xe dừng lại ven hồ phía trước ngôi

biệt thự, Như Sênh dắt tay cô xuống xe, hai người cùng bước vào trong

phòng khách, Khinh Vãn nhìn thấy ngay Mạt Lạc ngồi trên ghế sofa, phong

thái của cô ấy vừa cao ngạo mà vẫn đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu

cho người đối diện, bên cạnh còn có một quý bà trang nhã thoát tục.

-“Dì à, dì xem này, cô gái này chính là con dâu

của dì, là người con gái mà con trai dì yêu nhất!”, Mạt Lạc ngọt ngào

giải thích với quý bà bên cạnh.

Ánh mắt của người phụ nữ đó ngay từ đầu đã dừng

lại trên người Khinh Vãn làm cho cô bối rối. Sau câu nói của Mạt Lạc, sự bối rối của cô đã chuyển sang mơ hồ, cố gắng lấy lại dũng khí để đối

diện với người phụ nữ đó, sao trông quen đến vậy - A, bà ấy chẳng phải

là Tô Mỹ Kỳ - vốn là một ngôi sao ca nhạc cùng thời với mẹ cô đó sao?...

Cô ngẩn người ra một lúc, thấy ánh mắt của mọi

người đều dán chặt vào mình, trong khoảnh khắc áp lực càng gia tăng,

hắng giọng, cô nói rất dõng dạc: “Bác, chào bác, cháu là Khinh Vãn!”.

Tuy trong lòng đang rất mông lung, nhưng cách

xưng hô gọi là “bác” có thể xem là rất lịch sự và cũng không đến nỗi

phải ngượng ngập khi gọi sai.

Khi Như Sênh kéo cô ngồi xuống ghế, Mạt Lạc nhìn

về phía cô chớp chớp mắt: “Liệu có phải thay đổi cách xưng hô không nhỉ? Nên gọi là “mẹ” mới đúng!”.

Như có tiếng sét ngang tai, Khinh Vãn chầm chậm quay sang nhìn Như Sênh.

-“Đó là mẹ anh!”. Như Sênh nói một cách đơn giản.

Một lần nữa, lại như có sét đánh ngang tai Khinh

Vãn, ngôi sao ca nhạc một thời là mẹ của Như Sênh? Có ai nói cho cô biết có phải cô vẫn còn đang ngủ mơ hay không? Sao cô càng nghe càng cảm

thấy hồ đồ thế này?

Có lẽ đọc được sự nghi ngờ trong mắt Khinh Vãn,

bà Tô Mỹ Kỳ bật cười rất thoải mái. Khinh Vãn ngẩn ngơ, cô cảm thấy so

với sự cao ngạo và xa cách lúc đầu, trong chốc lát bà ấy đã trở nên vô

cùng thân thiết.

-“Về việc này. chắc Như Sênh chưa nói với cháu,

hôm nay nó đưa cháu tới đây có lẽ là cũng muốn cho cháu biết, để bác nói cho cháu nghe!”.

Thế là, Khinh Vãn đặt hai tay trước gối, ngồi

thẳng lưng, giống như tư thế ngồi chuẩn của một học sinh tiểu học dũng

cảm nhìn thẳng Tô Mỹ Kỳ.

Bà Tô Mỹ Kỳ mỉm cười nói: “Cứ xem đây như nhà cháu không nên quá gò bó như vậy!”.

Cô cũng muốn thế lắm, Khinh Vãn thầm tự nhủ, lúc

đầu Như Sênh nói là đưa cô đi chơi, đâu có biết chuyến đi chơi này lại

bất ngờ như thế này, cô không cẳng thẳng sao được?

Câu chuyện được kể lại, Khinh Vãn lắng nghe mà trong lòng cảm thấy xót xa.

Khi còn trẻ Tô Mỹ Kỳ quen với cha của Như Sênh,

đó là một tình yêu sét đánh, nhưng lúc đó cha của Như Sênh đã có gia

đình, bà cũng không muốn phá