Polly po-cket
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321673

Bình chọn: 8.00/10/167 lượt.

ước, Như Sênh đã mua một căn hộ ở trung tâm thành phố G, giao

thông rất thuận tiện. Vì căn hộ rất rộng nên anh muốn cả bà Phạm và Như

Tiêu chuyển đến cùng sống, nhưng cuối cùng bà Phạm giữ ý, nói muốn sống ở căn hộ trước đây, vì sống ở đó đã quen rồi, ở căn hộ rộng rãi này cảm

giác sờ sợ.

Như Sênh tất nhiên là tôn trọng sự lựa chọn của bà, bà đã một đời khổ

cực mà chưa từng được hưởng chút sung sướng. Giờ đây hai anh em Như Sênh và Như Tiêu lại càng hiếu thuận hơn bao giờ hết.

Khi đến căn hộ cũ, Khinh Vãn như có ảo giác thời gian quay ngược lại.

Khu nhà này vẫn mang dáng vẻ lúp xúp như xưa. Khi đi qua ngõ nhỏ trời

tôi tối, Khinh Vãn giật giật tay áo Như Sênh, nói: “Còn nhớ lần đầu tiên anh đưa em ra trạm xe buýt ở đây không? Lúc đó vì muốn anh vui vẻ nên

em đã kể một câu chuyện cười, sau đó anh đã rất nghiêm khắc giáo huấn

em…”. Cô cố ý ngoảnh đầu lại, bắt chước dáng vẻ của Như Sênh, nói: “Tống Khinh Văn, rốt cuộc cô có phải là con gái không đấy, chuyện như thế

cũng nói ra được!”.

-“Lúc bấy giờ, anh thực sự rất lạnh lùng, mỗi lần nói chuyện cùng anh, trái tim em cứ như sắp bị đóng băng ấy!”.

Như Sênh liếc nhìn cô: “Ai bảo lúc đó em cứ bám lấy người ta!”.

-“…”. Khinh Vãn lúng búng, “Ai bảo lúc đó em lại thích anh đến thế!”.

Như Sênh bật cười.

Khinh Vãn làm mặt xấu với anh.

Khi đến căn hộ cũ, từ khá xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay tới, căn phòng cũ cũng có sự thay đổi, những vết tích loang lổ trên tường đã được quét lên một lớp sơn mới, hay phần lớn những đồ vật trong nhà đều

đã được thay bằng đồ mới.

Thời gian trôi đi quá nhanh, đến những điều nhỏ nhặt cũng đã thay đổi.

Ánh sáng dìu dịu từ ngoài cửa sổ rọi vào, cả nhà ngồi quây quần cùng

nhau ăn cơm trưa. Tóc bà Phạm đã bạc phơ, nhưng thần sắc vẫn còn rất

tốt, có lẽ vì vẫn còn cảm giác có lỗi với sự việc năm đó nên đối xử rất

nhiệt tình và niềm nở với Khinh Vãn, đến mức làm cô bối rối, nhưng Khinh Vãn cũng chẳng biết nói gì.

Khi nói đến chuyện Như Tiêu cũng đưa bạn trai về, đó chính là biên tập

viên chính của bộ phận biên tập, tên là Cao Phi, cấp trên của Như Tiêu

hiện nay, Khinh Vãn nhận xét về anh ta như thế này: “Học rộng, hiểu sâu, ăn nói dí dỏm”. Lần đầu tiên anh ta bước vào nhà và gặp Khinh Văn liền

ngạc nhiên kêu lên: “Là đồng nghiệp của chị đã lâu là không biết chính

chị là chị dâu mà Như Tiêu thường nhắc đến. Nếu biết trước, có lẽ tôi

phải nghĩ lại về cô bạn gái này thôi, tôi già thế này mà phải gọi chị là chị dâu, sau này ở công ty còn mặt mũi nhìn ai đây!”.

Như Tiêu ở bên cạnh lườm anh một cái sắc lẹm: “Giờ vẫn chưa là gì mà, anh muốn chia tay vẫn còn kịp!”.

Ở công ty, anh ta được rất nhiều cô gái hâm mộ, nhưng trước mặt Như Tiêu lại nhũn như con chi chi, cười lỏn lẻn nói: “Anh đùa thôi mà, nêu chia

tay thì em bảo anh phải đi đâu tìm được người dịu dàng như em, anh mà ốm còn có bà xã tương lại đến chăm sóc chứ? Em nói có đúng không?”.

-“Lừa đảo là sở trường của anh mà!”. Như Tiêu “hứ” một tiếng.

Khinh Vãn chứng kiến cảnh đó liền bật cười, sau khi đau thương qua đi, ở trong không khí hạnh phúc ấm nồng này, cô lại có cảm giác không giám

cất lời.

Lúc này, một bàn tay lớn lẳng lặng nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đầu

gối, cô ngẩng đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng của Như Sênh, ánh mắt nuông

chiều rạng rỡ của anh đang chăm chú nhìn cô, hơi ấm đọng lại trong lòng

bàn tay như đọng lại trên từng thớ thịt, dường như chạy thẳng vào con

tim, khiến người ta có cảm giác được sống trong niềm hạnh phúc vô bờ

bến.

Sau bữa trưa, Như Tiêu và Cao Phi đi chơi, vốn đinh rủ Như Sênh cùng đi

nhưng gần đây công việc của anh rất bận, khó khăn lắm mới có lúc nghỉ

ngơi mà điện thoại vẫn réo không ngừng, trên trán hiện rõ nét mệt mỏi,

Khinh Vãn liền từ chối thay anh. Bà Phạm cũng đến cầu nguyện ở nhà thờ,

trong căn nhà cũ này cuối cùng chỉ chừa lại hai người.

Khinh Vãn dẫn anh đến căn phòng trước kia vốn là của anh, khẽ vuốt nhẹ

bờ mi anh xót xa nói: “Anh ngủ đi một chút nhé, nhìn anh có vẻ rất mệt

mỏi đấy!”.

Như Sênh ngồi dựa trên đầu giường, ánh mắt lười biếng: “Thế em thì sao?”.

-“Em xem ti vi một lúc, xem có gì hay không? Hoặc là đợi một chút nữa thì đi ngủ!”.

-“Thế thì em ru anh ngủ đi!”.

Giọng của anh thật giống với tiếng con mèo ngoao ngoao lười biếng ở nhà.

Khinh Vãn dở khóc dở cười, cuối cùng không nỡ nhìn anh mệt mỏi như thế nên ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.

Hai người nằm trên giường, Như Sênh cố tình ôm chặt lấy cô, cái đầu nhỏ

của Khinh Vãn không ngừng ngọ nguậy, Như Sênh bất bình mở trừng mắt nhìn cô, “Đừng bướng bỉnh!”.

-“Không phải…”. Khinh Vãn giải thích, “Như Sênh, thế này rất nóng mà!”.

Anh im lặng, nhưng vẫn không nới lỏng vòng tay ôm cô.

-“Như Sênh…”, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gọi.

Đáp lại cô là hơi thở đều đều, điều đó nói với cô rằng: Anh đã ngủ rất say.

Khi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt anh mang vẻ mãn nguyện như một đứa trẻ, ngắm nhìn gương mặt gầy gầy của anh, trái tim cô dâng lên niềm ân hận

pha chút xót xa.

Mấy ngày trước vì chuyện của Tiểu Nghệ mà cô đã không chú ý đến an