
ư đã bạc thêm, nước mắt giàn giụa trên gương mặt hiền từ.
Đúng vậy, chỉ trong một khoảnh khắc, tại sao một con người hoạt bát là thế lại có thể thành ra thế này?
Khinh Văn đột nhiên đứng dậy, lách qua người Như Sênh, đến thẳng trước mặt một dáng người rất cao.
-“Anh đã đến rồi!”, cô ngước đầu, nhìn anh, ánh mắt
dường như xuyên qua anh không biết hướng về ai, “Tiểu Nghệ nhất định sẽ
rất vui, cô ấy đợi anh đã lâu rồi!”. Cô cầm tay anh và nói, “Anh đi cùng em!”.
Thang Bồng để mặc cho cô dắt đến trước giường Tô Nghệ.
Khinh Văn cuống cuồng tay chân lau nước mắt, gắng sức nặn ra một nụ
cười, “Tiểu Nghệ, cậu xem này, anh ấy đến rồi! Bánh Bao mà cậu thích
nhất đã đến rồi! Cậu có mừng không? Cậu nhất định có rất nhiều, rất
nhiều điều muốn nói với anh ấy đúng không? Nhưng cậu mệt quá rồi đúng
không? Không quan trọng, mình sẽ giúp cậu nói với anh ấy!”.
Cô quay lại nhìn Thang Bồng, nghiêng đầu hỏi: “Anh có phát hiện ra hôm
nay Tô Nghệ có gì khác ngày thường không?”. Cô cười cười, tự lẩm bẩm
nói: “Cô ấy trang điểm vì anh đấy. Đúng rồi, có lẽ anh vẫn không biết
đúng không? Hôm nay Tiểu Nghệ muốn đến nói rõ với anh rằng, từ khi còn
rất nhỏ, cô ấy đã thích anh rồi…Hồi nhỏ, anh có còn nhớ có một ngày cô
ấy bỗng nhiên mặc một bộ váy đen không? Cô ấy mặc vì anh, vốn định nói
rõ tình cảm của mình với anh vào ngày hôm đó, nhưng vẫn chưa kịp nói thì đã bị anh cười rồi!”.
-“Trước đây em vẫn luôn cho rằng cô ấy chưa có bạn trai vì yêu cầu quá
cao, đến tận mấy tuần trước, em mới biết không phải là yêu cầu quá cao,
chỉ là trong lòng sớm đã có một người…Người làm bạn như em thật quá thất bại, Tiểu Nghệ đối với em tốt như vậy, thế mà từ trước đến nay em chưa
từng thử quan tâm đến cô ấy, hiểu về cô ấy!”.
Khinh Văn nghe thấy tiếng thở nặng nề, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Anh
đừng nhìn biểu hiện mạnh mẽ bề ngoài của cô ấy, thực ra cô ấy chẳng bao
giờ có được sự dũng cảm như em! Sau khi bị anh cười trêu, cô ấy không
bao giờ dám thổ lộ cùng anh, mãi mãi giữ tình cảm ở trong lòng, nhìn anh yêu người khác, cô ấy cũng chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng anh, thậm
chí đến ghen tuông cũng không dám. Điều ngu ngốc nhất chính là vì anh
thích em, khi cô ấy thấy chúng ta ở bên nhau, thực sự không thể chịu
được nên mới một mình chạy đi du lịch thật xa. Anh xem…trên thế giới này sao lại có một cô gái ngốc nghếch đến vậy?”.
Cổ họng dường như có vật gì đó chẹn lại, cô chỉ có thể bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình mới giữ được giọng nói không run rẩy: “Nhưng chẳng
phải đã từng nói: Ông trời vốn rất yêu chiều những cô gái ngu ngốc đó
sao? Tại sao lại cướp đi sinh mệnh của cô ấy sớm như vậy? Anh có biết
hôm nay Tiểu Nghệ đi gặp anh với tâm trạng như thế nào không? Anh có
biết hôm nay lời cuối cùng cô ấy nói với em là gì không? Cô ấy nói:
“Trang điểm như thế này, thực sự là rất xinh đẹp, mắt to, tóc dài, đúng
là kiểu Thang Bồng thích”…Cô ấy nhất định rất, rất thích anh, vì anh mà
từ một cô gái ăn to nói lớn đã trang điểm thành một yểu điệu thục nữ. Em nhìn cô ấy ngồi trên chuyến xe tử thần mà vẫn cười với cô ấy…có phải
rất buồn cười không?”. Khinh Văn nước mắt vòng quanh nức nở khóc, “Chỉ
tiếc là, anh không được nhìn thấy thời khắc đẹp nhất của Tiểu Nghệ…Sau
này có muốn nhìn cũng chẳng được nữa rồi…Tiểu Nghệ, cô ấy thật tàn nhẫn, cứ như thế này mà ra đi vĩnh viễn. Thật quá tàn nhẫn!”.
Khi Khinh Văn sắp sụp xuống liền được người bên cạnh ôm chặt vào lòng,
miệng cũng bị che lại nên không thể nói thành lời, chỉ có thể rấm rứt
khóc. Giống như vào ngày sinh nhật năm hai mương hai tuổi, khóc đến mức
tim nát ruột tan, chỉ khác là người con gái ôm cô vào lòng, an ủi cô giờ khắc này đang nằm trên chiếc giường phẫu thuật băng lạnh, không một
chút sinh khí.
Lúc đó cô không biết rằng, không biết rằng sẽ có một ngày, một tai nạn sẽ vĩnh viễn cướp đi cuộc sống của người bạn thân nhất.
Vận mệnh thật trớ trêu, luôn luôn mang đến những trò đùa khủng khiếp như thế này. Năm đó, khi Như Sênh ra đi, cô đau lòng đến mức chẳng thiết
sống, lúc đó chỉ có Tô Nghệ bầu bạn bên cô. Nhưng nay Như Sênh đã trở
về, nhưng cô ấy lại mãi mãi rời xa cô.
Tiểu Nghệ, cậu thật tàn nhẫn.
Mơ màng, năm thứ tư đại học, bọn họ đứng trên tầng thượng ký túc xá ngắm mưa sao băng. Trên mạng đã nói rất nhiều về hiện tượng mưa sao băng từ
chòm Sư tử trăm năm mới gặp, dự kiến xảy ra vào lúc hai giờ sáng, chỉ có hai người bọn họ ngốc nghếch ôm chăn đứng trên tầng thượng để chờ mưa
sao băng xuất hiện.
Xem mưa sao băng, xin một điều ước.
-“Mình hy vọng có một ngày Phạm Như Sênh sẽ yêu mình đến tan tim nát
thịt. Hơn nữa mĩnh sẽ chẳng thèm để ý đến anh ấy!”. Cô nhớ lại điều ước
của mình lúc đó. Cô quay lại hỏi Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, thế còn cậu?”.
-“Mình á?”, cô ấy ngẩn ra một lúc rồi cười nói: “Mình hy vọng Bánh Bao sẽ chẳng bao giờ tìm được bạn gái!”.
Lúc đó, Tô Nghệ và Thang Bồng vừa phát sinh mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn
là gì cô cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc đó cô cười nói: “Tiểu Nghệ,
điều ước này độc quá!”.
Chỉ là, đêm hôm đó, mưa sao băng không hề x