
đó cô em gái Tô Nghệ thường xuyên chạy đi
chạy lại trong nhà hàng, hầu hết đều vào lúc cậu không có mặt ở đó, có
lúc cô ấy còn mời mọi người một bữa, đối đãi với bọn mình rất nhiệt
tình, còn nói nếu gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm cô ấy. Thực
ra, bọn mình đều biết, cô ấy đối tốt với bọn mình như thế là muốn bọn
mình để ý đến cậu nhiều hơn. Nghĩ lại cứ như vừa mới hôm qua thôi, Tô
Nghệ mang đến cho mọi người cảm giác thật thoải mái, dễ chịu.
Khinh Văn biết, khi nghe thấy những điều này cô rất muốn khóc.
Cũng may đúng lúc Trần Kiều Kiều và Từ Phân đi đến vỗ vỗ vào vai cô.
Kiều Kiều nói: “Thời đại học thật ghen tỵ với tình bạn của hai cậu, mình biết Tô Nghệ không thích mình. Lúc bấy giờ mình luôn lên mặt với cô ấy, cô ấy không thích mình nói to, mình liền cố nói thật to để cô ấy nghe,
cô ấy không thích mình lúc nào cũng nhắc đến người yêu là nghiên cứu
sinh, mình liền nhắc đến liên tục. Bây giờ nghĩ lại thấy thật trẻ con,
không hiểu chuyện mới hay tự huyễn hoặc bản thân mình”.
Chuyện của Trần Kiều Kiều thì Khinh Văn biết, sau khi tốt nghiệp đại học cô kết hôn cùng người bạn trai là nghiên cứu sinh đó. Lúc bấy giờ cũng
cho rằng đó là tình yêu dù trời long đất lở, biển cạn đá mòn cũng không
xoay chuyển, nhưng kết hôn xong mới phát hiện ra anh ta không hề hoàn
hảo như những gì mình đã từng tưởng tượng. Đàn ông có tiền thì thích
được ngưỡng mộ, có lần anh ta bị cô bắt gặp đang thân mật với người khác trong phòng làm việc. Có người đã từng nói, trên thế gian này có thể
trêu đùa bất cứ một người nào nhưng tuyệt đối không được trêu đùa phụ
nữ, đặc biệt là những người con gái như Trần Kiều Kiều, đừng quên Chu
Chỉ Nhược luyện Cửu Âm Chân Kinh như thế nào để đối phó với Trương Vô
Kỵ. Tất nhiên Trần Kiều Kiều không luyện Cửu Âm Chân Kinh, nhưng cô đã
làm loạn ở công ty của chồng, kẻ thứ ba đó đã bị giáng xuống làm nhân
viên phục vụ; chồng của cô ấy cũng chẳng có chỗ nào để đi, giáng chức
không nói làm gì, nhưng ngày ngày đều bị các đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ
trỏ. Trần Kiều Kiều càng thêm quyết tâm ly dị, mặc cho anh ta hối hận
nhận sai như thế nào cũng không thay đổi quyết định. Cuối cùng cô còn
giành thắng lợi trong vụ kiện ly hôn, giành được một phần tài sản kha
khá.
Từ Phân sau khi tốt nghiệp đã đến làm việc tại một công ty game, có thể
nói cô chơi game online suốt bốn năm đại học, đến nay trở đã thành giám
đốc của một công ty game lớn. Con cái cũng đều đến tuổi đi nhà trẻ,
chồng của cô là cấp trên trong công ty, khi công ty mới bắt đầu những
bước đi đầu tiên Từ Phân đã sát cánh bên anh, có thể nói là “khổ tận cam lai”.
Mấy chị em gái tụ tập lại, uống rượu đến tận khi trời xâm xẩm tối.
Cuối cùng Trần Kiều Kiều uống đến nỗi gục khóc trên vai Khinh Văn: “Còn
nhớ lần cuối cùng tụ tập trong nhà hàng là sinh nhật của cậu, chúng mình cũng uống như thế này, sao bây giờ lại có thể trở thành ngày giỗ của cô ấy chứ?”.
Khinh Văn vừa nghe mắt đã đỏ hoe, nước mắt trào ra, lã chã đổ xuống không ngừng.
Trong mông lung, cô nhìn thấy một hình bóng đơn độc giữa đám đông, từ sau khi Tô Nghệ ra đi, anh ấy trở nên rất trầm lặng.
Nhiều năm sau đó, khi chúng ta tóc đã bạc phơ phơ, thành phố G vẫn lưu
truyền một câu chuyện như thế này, chàng phiên dịch viên trẻ tuổi đẹp
trai đó ở vậy đến già không kết hôn, có rất nhiều dị bản khác nhau,
nhưng một phiên bản gần nhất nói rằng người mà anh ấy yêu thương đã ra
đi từ rất sớm, cho nên không có một người nào khác có thể bước vào trái
tim anh, cho dù lúc trẻ có rất nhiều bạn gái nhưng chẳng qua cũng chỉ là gặp gỡ qua đường mà thôi.
Thoắt một cái đã đến mùng một tháng năm, Khinh Vãn gọi điện về nhà báo mình không về, đầu dây bên kia bà Tống không quên nhắc
chuyện bạn trai của con gái. Khinh Vãn mạnh dạn nói đã có bạn trai rồi,
đợi một thời gian nữa sẽ đưa về ra mắt hai cụ, lúc đó bà Tống mới chịu
tha cho cô.
Gác điện thoại, liếc nhìn Như Sênh đang đứng ở lan can, khói thuốc bảng lảng từ ngoài bay vào.
Gần đây, Như Sênh hút thuốc khá nhiều, trực giác của người con gái mách bảo rằng, anh đang có tâm sự gì đó.
Cô nhấc chú mèo từ trên gối đặt lên sofa, đi thẳng ra ban công và ôm lấy lưng anh từ đằng sau.
Như Sênh cứng người, dập thuốc, quay người lại ôm cô vào lòng.
Gió mùa hạ nhè nhẹ lướt qua trên mặt, một cảm giác mãn nguyện không thể nói thành lời.
Khi xưa, lúc cô một mình đứng ở vị trí này thường nghĩ, nếu có một ngày
có thể cùng người mình yêu thương đứng ở ban công của căn nhà này, tay
trong tay không rời, không làm bất cứ việc gì, không nói bất cứ lời nào, chỉ ôm nhau như thế này, cùng ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, thì cũng hạnh phúc lắm rồi.
Như Sênh đang ôm cô, nói: “Khinh Vãn, ngày mai chúng ta về nhà nhé!”.
Về nhà? Đây không là nhà ư? Khinh Vãn phản ứng rất chậm, sau đó mới biết nhà mà Như Sênh nhắc đến là ở đâu.
-“Vâng!”, bàn tay cô áp lên bàn tay to lớn của anh đang đặt trên eo
mình, “Vậy em sẽ sắp xếp thời gian cùng anh về nhà nhé, cha mẹ em cũng
rất muốn gặp anh!”.
Bốn mắt giao nhau, rồi họ cùng mỉm cười.
Bốn năm tr