
ịnh, anh cũng không cần phải vất vả như trước nữa.
Đừng cho rằng cuộc sống trong năm năm gần đây của Khinh Văn là rất tốt,
kỳ thực cô chẳng biết tự chăm sóc bản thân mình chút nào. Thời đại học,
cô thường chú ý đến bệnh dạ dày của anh, nhưng còn bản thân lại chẳng hề để tâm, toàn bộ coca cola và bia trong tủ lạnh đã bị Như Sênh bỏ đi
hết, thay vào đó là sữa. Như Sênh rất cưng chiều cô, khi gặp những khó
khăn trong công việc, cô đều tâm sự với anh, những khi ấy anh đều kiên
nhẫn lắng nghe, sau đó sẽ nêu ra những ý kiến của riêng mình. Mỗi ngày
anh đều dậy sớm và chuẩn bị cho cô một bữa sáng hoàn hảo. Trong hai ngày nghỉ, anh đều đưa cô đi chơi, không để cô phải buồn phiền đợi chờ ở
nhà, anh kiên nhẫn đưa cô dạo quanh các khu thương mại, không cảm thấy
phiền hà chút nào, trong sự trầm trồ thán phục của mọi người, anh đều
nắm tay thật chặt và dắt cô đi. Như Sênh là kiểu người rất dễ để người
khác ỷ lại vào mình, khiến Khinh Văn dường như tin vào câu nói: Nắm tay
anh, nhắm mắt vào mà đi cũng chẳng lạc đường.
Có một lần, Tô Nghệ đến qua đêm tại nhà cô, cô vội vàng bảo Như Sênh về nhà anh.
Buổi tối, hai người tâm sự đến tận khuya, chỉ có điều Khinh Văn không
nhắc đến chuyện cô đã gặp Âu Dương Liễu Như lần đó, hoặc có lẽ cô cũng
chẳng biết bắt đầu như thế nào, hoặc là vẫn chưa tìm được cơ hội.
Hai người nằm trên giường thao thao bất tuyệt rất lâu, dường như không muốn đi làm vào ngày hôm sau.
-“Thật giống như ngày trước!”, Khinh Văn thốt lên.
Đúng vậy, thật là giống…Tô Nghệ cũng cảm thấy thế nhưng vẫn có một chút
khác xưa. Ví dụ như khi đi vào nhà tắm, mặt Khinh Văn chợt đỏ bừng, cô
vội vàng thu dọn áo choàng tắm và dao cạo của đàn ông.
-“Này!”, trong bóng tối, Tô Nghệ vỗ vỗ vào vai Khinh Văn, giọng lanh
lảnh, “Bình thường viện trưởng Phạm vẫn ngủ ở chỗ của mình phải không?
Liệu mình có phải là tu hú đến cướp tổ không nhỉ? Thế thì ngại quá!”.
-“Đừng bắt nạt mình như thế!”. Khinh Văn kêu lên, kéo chăn trùm kín đầu, từ chối trả lời.
-“Sao phải xấu hổ? Mình đâu có hỏi tường tận gì. Đều lớn thế này rồi, làm gì thì cũng làm rồi lại còn xấu hổ sao!”.
-“Không nói với cậu nữa, mình ngủ đây!”.
Yên lặng, nhưng Tô Nghệ chưa ngủ.
-“Nói thật đi!”, một lúc sau cô bắt đầu mở miệng thì thào, “Cậu thực sự
đã tha thứ cho anh ta? Liệu anh ta có biết chuyện cậu đã từng vì anh
ta…mà mất đi đứa bé không?”.
Tô Nghệ cảm thấy người bên cạnh rõ ràng đang cứng đờ.
Cô thầm than, cho dù hiện tại hạnh phúc, nhưng vết sẹo của vết thương trước đây vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm.
-“Anh ấy không biết!”, cô nói nhỏ, “Mình cũng không muốn nói cho anh ấy. Có nói cũng chẳng để làm gì, con không thể trở lại, cứ coi như mình
không có duyên với đứa bé đó. Tiểu Nghệ, sự việc đã qua lâu như vậy,
cuối cùng mình mới rõ, so đo một cách mù quáng thì dù thế nào cũng thể
hạnh phúc được, chẳng bằng hãy biết trân trọng hiện tại, ít nhất trước
mắt mình đang rất vui vẻ…Như Sênh thực sự đang bù đắp cho mình rất
tốt!”.
-“…Thế thì tốt!”. Tô Nghệ cũng không nói nhiều, cô im lặng ngước nhìn
trần nhà trong bóng tối, cho đến tận khi mắt trở nên cay xè, người bạn
thân bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, còn cô vẫn trằn trọc mãi.
-“Bộ này có vẻ tương đối, hay là bộ này…Bộ này cũng có vẻ không tồi!”. Sáng sớm ngày thứ bảy, Khinh Văn đang đứng trước gương, một tay cầm chiếc áo gió màu tím, một tay cầm chiếc áo len trắng bó sát ướm trước ướm sau trên mình. Trên giường cũng trải đầy quần áo của cô,
có cảm giác khó xử của thiếu nữ đang chọn quần áo cho buổi hẹn đầu tiên.
Sau khi làm xong bữa sáng, Như Sênh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng đó,
gương mặt tuấn tú của anh lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Em đang làm gì đấy?”.
Cô quay lại, vui vẻ chạy đến bên anh: “Như Sênh, anh xem, em mặc bộ nào thì đẹp?”.
-“Lẽ nào hôm nay không ngủ nướng à, sao lại thử quần áo thế? Hôm nay là thứ mấy?”.
Cô ngẩn người, đôi môi mềm mím lại, vẻ mặt trách móc: “Chẳng phải anh
nói sẽ đưa em đi xem thi đấu bóng rổ ở đại học H sao?”. Lẽ nào anh đã
quên rồi? Trong năm năm nay, đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên, cô
còn muốn trang điểm thật đẹp nữa, không ngờ có người hình như đã quên
mất rồi!
Như Sênh đương nhiên là không quên, mấy ngày trước, các bạn thời đại học gọi điện đến nói vì đồng đội cũ có mấy người ở lại trường làm huấn
luyện viên. Gần đây đại học H tổ chức giải thi đấu bóng rổ quy mô lớn
nhất thành phố G, đội tuyển của trường đã giành chiến thắng và lọt vào
trận chung kết, anh vốn là đội trưởng tiền bối của đội bóng nên đương
nhiên được mời đến xem thi đấu.
Lúc đầu, anh định không đi, nhưng khi anh vô tình kể với Khinh Văn, cô
đã nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, nói: “Đi chứ, đi chứ, cơ hội tốt
như thế này sao lại không đi?”.
Thế là anh đồng ý ngay mà không cần do dự.
Nhưng không ngờ cô lại nhỡ rõ như thế, ngày thứ bảy cũng không thèm ngủ nướng, còn vất vả chọn đồ đi cùng với anh.
Không phải sao? Cô trước vẫn luôn như thế này, hàng ngày đều vì anh mà
đứng đợi ở cửa tiệm ăn, cho dù tuyết gió phong sương nhưng không ngày
nào đến muộn, Khinh Văn