
quan trọng hóa vấn đề, sau cùng khiến y mất cả chiếc thang leo xuống! Y choàng tay ngắt vào eo cô
dưới nước, lớn tiếng quát: “Không cắn thì cũng đã cắn rồi, nàng muốn gì
nữa?” Thái độ của y rất ngượng, như thể y mới chính là người đã cắn cô
rồi sau đó giở thói nanh nọc!
Phi Tâm giật mình, nửa câu còn lại nuốt ngay vào trong bụng. Y mở miệng là xưng “Ta”, khiến Phi Tâm không dám lên tiếng.
“Lời của ta nàng chẳng nghe lọt tai câu nào cả!” Y đã nói những lời
khó hiểu này không chỉ một lần. Phi Tâm thấy mình vẫn luôn ngoan ngoãn
tuân theo lời y, an tiền mã hậu, đao sơn chảo dầu, bây giờ vì tận trung, đừng nói đến tính mạng, ngay cả danh tiếng cũng vứt bỏ, y lại cứ hay
nói cô không nghe lời. Nhưng cô không dám đáp trả, chỉ cúi đầu im lặng.
“Đã nói không nhớ rồi, còn dùng dằng làm gì nữa? Nàng không gánh tội thì không chịu nổi à?” Y bắt đầu giáo huấn cô.
Phi Tâm suy ngẫm hồi lâu mới hiểu ý.
Vân Hi thấy cô nhăn mày, mặt ngờ nghệch, huyệt thái dương như muốn
bấn loạn. Nhưng cảnh sắc này thật sự rất cám dỗ, lúc này suối nóng đang
chảy, khói tỏa mờ mờ, làn da cô ửng hồng như được quét lên một lớp kim
sa mỏng. Cô đang ngồi trên đùi y, tóc dài phất phơ như rong tảo, làn mi
dài đọng những giọt nước, môi đỏ khiêu gợi. Bất kể thế nào thì đây cũng
không phải địa điểm lý tưởng để giáo huấn người khác!
Y bất ngờ túm cô lại, khiến cô giật mình khẽ kêu lên. Y nhìn chăm
chăm đôi môi cô, một tay nhấc chân phải cô lên khỏi mặt nước. Chân cô
sưng rất to, ngâm nước nóng cũng không phải cách hay.
“Ta cũng không phí lời với nàng nữa, nàng đúng là khiến đòn?! ” Y kéo chân cô, cả người cô trượt xuống, y thừa thế áp chặt, hôn lên môi cô,
sau ót Phi Tâm đã ngâm xuống nước, chân lại bị y kéo cao, tư thế kỳ cục
này khiến cô thút thít rên. Y hôn cô loạn xạ, chẳng kịp để cô thở, thêm
nữa hơi nước bốc lên, khiến y cũng ngộp đến suýt ngất!
Khi cô tỉnh giấc thì đã về đến tẩm cung, tất cả mọi thứ đều vàng
chói, nhìn thì biết ngay vẫn là Càn Nguyên Cung. Lần này cô tỉnh giấc vì đói, tấm màng ngăn cách chỉ nhận thấy bên ngoài ánh sáng hiu hắt, nhưng lại không biết đã giờ nào rồi. Cũng không thấy bóng dáng Vân Hi, cô thờ thẫn, cơ thể vẫn còn nhức mỏi, chẳng muốn động đậy một chút nào cả.
Nhưng khi cô kéo tấm chăn lên xem thì mặt đen xì như đáy chảo, vẫn không có y phục!
Phi Tâm thiệt tình không biết hoàng thượng muốn gì? Dù chuyện Linh
Tần do cô không báo trước, nhưng xuất phát điểm cũng là nghĩ cho hoàng
thượng thôi mà! Y là thiên tử mà dùng cách nào trả đũa thì nói thế nào
cũng không được. Tuy chén thuốc đó không phải thuốc độc, là bản thân Phi Tâm cả nghĩ, nhưng bây giờ y cũng đã trút sạch giận dỗi rồi còn gì. Cô
ngày ngày ở lại Càn Nguyên Cung không về, khi ấy sẽ lại bị người ta nói
chuyên sủng hậu cung. Những cung phi cô xử trí trước đó, chẳng phải là
sẽ mượn cớ báo phục để độc chiếm hậu cung hay sao?
Nghĩ như thế nên cô chẳng thể nào nằm yên nổi. Cất tiếng gọi: “Ai ở ngoài kia? ”
“Nương nương? ” Nghe giọng nói, Phi Tâm giật mình. Uông Thành Hải!
Phi Tâm không phải sợ Uông Thành Hải, mà là ở trong cung này, chỉ cần
nơi nào có Uông Thành Hải đồng nghĩa rằng hoàng thượng nhất định cách
nơi đó không xa!
Quả nhiên, Uông Thành Hải vừa trả lời, Vân Hi đã lên tiếng: “Nàng tỉnh giấc rồi à? Ra đây dùng cơm nào.”
Dù Phi Tâm tính tình có dễ chịu thế nào thì lúc này cũng trở nên u
uất! Dùng cơm dùng cơm, làm sao mà dùng! Cô trợn mắt liếc xéo, bất chợt
mắt cô hoa lên khi Vân Hi vén màn bước vào. Bây giờ y đã thay chiếc áo
bào thêu chỉ vàng , màu sắc rất rực rỡ, tóc dài thắt bím xõa xuống, đầu
đội nón có đính minh châu to bằng trái nhãn.
Phi Tâm rất ít khi thấy y ăn mặc như vậy, huống chi giờ vẫn còn nửa
đêm nên có chút sững sờ. Tay y cầm chiếc đèn hoa sen, toát lên mùi hương nồng nàn. Ngửi mùi này hệt như món anh đào chưng với nếp.
“Trẫm quên khuấy đi mất, chân nàng đang bị thương. ” Hiếm khi thấy y
mặt mày tươi cười hớn hở, Phi Tâm có chút kinh hãi, “Cứ dùng trên giường cũng được. ” Nói rồi y dặn dò một tiếng, cung nữ nhanh chóng bày biện.
Phi Tâm rụt người vào trong chăn: “Hoàng thượng, hay là để thần thiếp thay y phục trước? ” Cứ như thế thì cô thực sự không chịu nổi, vả lại
cơ thể còn vết xanh vết tím, làm sao còn mặt mũi nhìn ai.
Y cúi xuống nhìn cô, trầm ngâm một lát mới mở lời: “Hai hôm nay trẫm
đã cáo giá với thái hậu rằng hôm qua nàng bị ngã không tiện đi lại. Ngày mai sẽ sai Tú Linh đến đón.”
“Tạ ân điểm hoàng thượng. ” Nghe thế cô khẽ đáp.
“Dậy dùng bữa trước đi. ” Y nói, “Còn cả thuốc đó nữa, nhớ uống đấy.”
“Vâng. ” Cô nghe rồi cuốn chăn lại, nghĩ đến thuốc đó mà thấp thỏm.
Thật sự không hiểu có phải cô đã mắc chứng bệnh bất trị nào rồi không?
Tại sao hoàng thượng lại không nói rõ, và còn đột nhiên đối xử cực kỳ
dịu dàng với cô, càng nghĩ lại càng lo sợ, nhưng thật sự không dám hỏi
y. Đoán là Tú Linh nhất định biết chuyện này, cả ngày hôm nay lại chẳng
thấy mặt, không có y truyền lệnh thì làm sao dám như vậy?
Trước giờ hai người vẫn như thế, nếu không bàn việc công, hay là
không nói