
những thứ liên quan tới chuyện gì gì đó thì không khí sẽ trở
nên ngượng ngùng. Cô không tìm thấy đề tài thích hợp, còn y luôn im
lặng, cô càng không biết làm thế nào. Nhưng vì vẫn còn dư âm đọng lại
sau khi ân ái nên sự tĩnh lặng này cũng không đến nỗi khô cằn, mà trở
nên có chút ý vị.
Bởi vì tối qua quá mệt, cũng có thể vì uống thuốc lúc sắp ngủ nên Phi Tâm ngủ rất say, mãi đến gần giữa trưa mới thức giấc. Cô rất ít khi ngủ nướng và ngủ quá giờ đa phần đều tại vận động kịch liệt mà ra.
Sáng sớm Tú Linh dắt Tú Thể và mấy cung nữ cùng Thường An sang rước
cô, đã chờ ngoài hành lang chính điện Càn Nguyên Cung rất lâu, nghe nói
cô đã thức giấc, lúc ấy mới theo Trần Hoài Đức vào trong hầu hạ.
Tú Linh mang theo một bộ y phục mới màu hồng đào đến. Phi Tâm nhìn
chất liệu này, bất giác khẽ nhíu mày, vải lụa này là cống phẩm của Tinh
Bình Châu. Tinh Bình Châu chuyên sản xuất vải thượng hạng, chỉ có phi
tần cấp Phu Nhân trở lên mới có được. Phi Tâm vẫn luôn cảm thấy màu sắc
này quá chói lọi nên trước giờ vẫn cứ cất giữ, không ngờ rằng Tú Linh
lại sai người may thành áo mùa xuân.
“Sao ngươi lại lục vải này may áo? ” Phi Tâm nhìn bộ y phục mình
không thích lắm, nhưng hiện thời chẳng còn gì để mặc, lại đang trong Càn Nguyên Cung, nói trước mặt nô tài khác cũng không hay, đành đưa tay mặc Tú Linh và Tú Thể mặc vào cho cô. Chờ khi cô chỉnh trang hoàn tất, Tiểu Phúc Tử bên ngoài rèm mới nhận lấy tách trà trong tay cung nữ đưa lên
cho cô, Tú Thể vội vàng sửa sang tóc tai giúp cô, cười nói: “Nương
nương, dù sao mỗi mùa cũng phải may vài bộ, cất mãi sẽ bị mọt thì rất
đáng tiếc. Huống hồ màu sắc này tươi mới, rất phù hợp mặc vào mùa xuân.
Mấy hôm rồi trời âm u quá, hôm nay ngoài kia có mặt trời, ra ngoài sẽ
cảm thấy tươi sáng hơn. ”
“Đúng thế, trước giờ có mấy bộ màu xanh cũng không hợp, màu trắng lại không thích hợp làm trang phục chính, nô tì thấy vải hồng này rất hợp
nên đã tự ý cho người may, nương nương nhìn xem, hợp lắm chứ!” Tú Linh
kéo thẳng mép áo, thắt thêm thắt lưng, mỉm cười nói.
Phi Tâm ngồi trên ghế, Càn Nguyên Cung không có bàn trang điểm trong
thẩm cung, cô cũng không nhìn thấy, chỉ cảm giác áo này chói lọi quá. Tú Thể nhanh tay búi tóc cho cô, cung nữ bên cạnh đưa gương tròn cho cô
soi. Cô vừa nghiêng đầu chỉ điểm Tú Thể, vừa hứ nhẹ: “Được rồi, hồi cung hãy nói. Bổn cung còn có việc hỏi ngươi! ”
Phi Tâm không dùng bữa tại đó, Tú Thể cài trăm đơn hình bướm nhiều
màu cho cô. Cô thu thập mọi thứ, cũng lười phấn son ở đây, dù mọi thứ đã chuẩn bị ổn, nhưng cô đang có một bụng câu hỏi, chẳng có tâm trí trang
điểm, tùy tiện uống ngụm trà rồi vội vàng bãi giá.
Trần Hoài Đức cùng nô tài Càn Nguyên Cung chờ ngoài rèm, vừa thấy cô
ra, ngay cả Trần Hoài Đức cũng sững sốt, vội vàng cúi người: “Nương
nương, nô tài chuẩn bị điểm tâm rồi, hay nương nương dùng một ít? ”
“Không cần. ” Phi Tâm gật đầu, Uông Thành Hải luôn cùng hoàng thượng
thượng triều. Trần Hoài Đức chấp trưởng Càn Nguyên Cung, Phi Tâm biết y
do một tay Uông Thành Hải huấn luyện nên cũng rất khách sáo với y. “Hai
hôm nay cám ơn Trần công công đã chiếu cố, bổn cung hồi cung đây. ” Cô
nói xong, vịn Thường Phúc bước ra ngoài.
Trần Hoài Đức tiễn ra ngoài, Thường Phúc bên cạnh thấy có cơ hội, vội nhanh nhẹn nhét vào tay y? (nhét zì zậy pà, xài từ dúi vào nghe có vẻ
lén lút hơn). Trần Hoài Đức khựng lại, nhìn bóng lưng Phi Tâm một lúc,
tươi cười hô: “Nô tài cung tiễn Quý Phi nương nương bãi giá hồi cung! ”
Nói xong, tất cả nô tì phía sau đều quỳ xuống.
Phi Tâm lên kiệu, không vội hồi cung mà vòng sang Thọ Xuân Cung một
chuyến, một là để chứng minh với thái hậu mình đã ngã thương ở chân, một là do thám khẩu khí thái hậu về chuyện Linh Tần. Tinh Hoa vừa thấy cô
cũng sửng sốt, hào quang chói lóa, quang trọng hơn là ánh mắt Phi Tâm
cũng trở nên tươi tắn hơn, hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Tuy không
điểm phấn, môi không tô son vẫn đỏ, mày không kẽ vẫn cong, đôi mắt long
lanh, làn da sáng mịn, và cũng vì màu sắc y phục nên không còn vẻ trang
nghiêm, ũ rũ không linh hoạt như mọi khi. Chân tuy đi lại không tiện,
nhưng dáng vẻ tươi tắn, dường như hai ngày này đã sống rất hòa hợp với
Hoàng thượng trong Càn Nguyên Cung, trông chẳng hề có chút u uất nào.
Đối với chuyện Linh Tần, Tinh Hoa vốn chẳng muốn quản nhiều. Bây giờ
Phi Tâm chấp trưởng hậu cung, hai phi tử một bị đày, một chết đi, thủ
đoạn ra tay mang dáng dấp cách làm của hoàng thượng.
Tinh Hoa trong lòng hiểu rất rõ, nay Phi Tâm chẳng cả nể là vì dốc
sức giúp hoàng thượng. Tuy bà là thái hậu nhưng cũng không muốn dính
dáng tới rắc rối lúc này. Nhà họ Nguyễn nay không còn như xưa, anh em và cả họ hàng đều lần lượt thoái lui, danh tiếng vẫn còn, quyền thế khó
giữ. Phi Tâm giờ không còn là con cờ trong tay bà, mà đã thay đổi thế
trận, trở thành con cờ của hoàng thượng rồi. Ngẫm nghĩ mà xem, đúng là
sai một dặm hỏng cả ván cờ, con cờ vất vả tìm được, giờ tay không dâng
người!
Phi Tâm thấy thái độ Tinh Hoa thì cũng nắm được tình hình. Nhưng thái độ Phi Tâm vẫn