Teya Salat
Cung - Mê Tâm Ký

Cung - Mê Tâm Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326293

Bình chọn: 9.00/10/629 lượt.

u, khiến cô cảm thấy e

thẹn.

Y đưa tay véo mũi cô, cô như bị nghẹt thở, mở miệng to theo bản năng, đầu lưỡi y dễ dàng xâm nhập vào. Miệng cô vẫn còn vị đăng đắng, y đã

hoàn toàn vét sạch vị đắng còn tồn đọng lại. Y đã xâm đoạt không khí của cô, khiến tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Làn da của cô

bị y là đến nóng bỏng hẳn lên, tay cô không tự chủ xiết lấy cổ y, trước

mắt xuất hiện vòng sáng, làn da trở nên nhạy cảm, khi y khẽ khẽ hoặc đột nhiên vuốt mạnh thì thần kinh nhạy cảm của cô chợt cảm thấy tê dại.

Bất chợt cô cảm thấy đau đớn, da thịt như bị y dùng răng cắn xé. Đã 4 tháng cô chưa thị tẩm, sự đau đớn của cơ thể khiến cô rất khó chịu, cả

người cô căng lên, nước mắt suýt nữa tuôn trào. Cô vốn luôn nhẫn nhịn,

nhưng có thể là sức chịu đựng của cơ thể đang kém, cô đau đến nhăn nhó,

bỗng rên nhẹ : “Không, không! Thần thiếp muốn chịu đòn! ”

Y cắn vào môi cô, phà luồng khí nóng bỏng: “Nàng muốn tạo phản rồi.” Y đã cảm thấy không còn sức chống đỡ, cảm giác kiềm nén khiến y muốn bùng nổ cho thoải mái, cơ thể đang điên cuồng muốn chen vào bên trong. Nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, cơ thể bị đau nên phản xạ tự nhiên

tránh sự va chạm của y, muốn đẩy y ra.

“Thả lỏng một tí. ” Y khàn giọng. Rõ ràng cô ấy đã mềm mại như bông,

cơ thể nóng rực lên, nhưng cơ thể vẫn cự tuyệt tiếp nạp y. Y vừa dùng

lực thì cả người cô bắt đầu rụt lại, cô thà rằng y vẫn như ngày xưa, cô

chỉ cần cắn răng chịu đựng thì sẽ qua nhanh, còn bây giờ, cô không kiềm

nổi muốn thốt ra tiếng.

Y bỗng lùi ra, đưa tay ôm chặt cô. Nước mắt cô chực trào: “Hoàng

thượng, hay bảo nương nương khác đến? Thần thiếp thực sự không thể!” Cô

vừa thốt ra câu đó thì đã châm ngòi cho lửa giận của y, y cắn vào cổ cô, hệt như muốn xé toạc cuống họng để uống máu cô: “Nàng ngậm miệng lại

cho ta, từ bây giờ trở đi nàng không được phép nói chuyện nữa.” Y bắt

đầu nói năng lộn xộn, cũng chẳng xưng trẫm nữa. Y đột nhiên bế cô định

đi ra ngoài, cô hốt hoảng, ngay khoảnh khắc bước ra thì cô víu chặt

chiếc màng không buông tay, cô chưa hề bất chấp như vậy, lúc ấy chỉ hận

đến độ muốn dùng răng cắn chặt lại. Y dùng sức lôi cô ra, chẳng thèm nể

nang, suýt thì xé rách tấm màng.

Thực ra bên ngoài không còn ai cả, Uông THành Hải thấy hoàng thượng giận dỗi bèn tống cổ mọi người lui ra hết rồi.

Vân Hi xuyên qua tam điện, y phục bừa bộn. Còn Phi Tâm thì không mảnh vải che thân, cả khuôn mặt của cô vùi vào lồng ngực y, cảm thấy y đang

nóng ran lên, đến khi cô cảm nhận được hơi nóng thì mới phát hiện lại

đến ao tắm rồi.

Khu vực chuyên dành cho hoàng thượng nghỉ ngơi thì trước khi y đến

mọi thứ nhất định phải được chuẩn bị chu đáo, tất cả đều sắp xếp đầy đủ, y phục mới, hoa quả rượu trà luôn thay đổi liên tục phòng khi hoàng

thượng giá lâm. Y đi vòng qua bình phong, ngồi trên giường, đưa bầu rượu cho cô: “Uống, uống sạch đi.” Cơ thể y căng chặt, giọng nói khàn đục,

sự nhẫn nại đã đến cực điểm rồi.

Cô bị y siết đến khó thở, thấy bầu rượu đưa đến bèn nhắm mắt cứ thế

mà nốc. Rượu vừa vào miệng cô mới thấy lạ lùng. Mùi rượu này quen thuộc

nhỉ? Dường như đã từng uống ở đâu.

Cô chợt nhớ đến đêm 30! Đúng là cô đã cắn y sau khi uống say! Cô bất

giác ngước lên, vẻ mặt hơi rụt rè, nhìn về phía vai y. Giây phút đó tim

cô như hòn đá đang rơi xuống vực, mỗi nhịp đập đều trở nên đau đớn.

Y đưa tay bóp lấy mặt cô, không cho cô nhìn lung tung: “Uống tiếp, uống hết đi! ”

Cô đưa đôi tay cầm lấy bầu rượu, run bần bật, mỗi ngụm đều khó khăn

lạ thường. Càng uống nhiều càng thấy cay và nóng, hơi rượu đọng lại

cuống họng và lồng ngực, tâm trí đang rối bời lại càng loạn xạ hơn.

Một tay y choàng lấy cô, hơi thở phà ra luồng khí mỏng, cúi đầu áp

vào cổ cô, bờ môi mềm mại lướt qua, ngón tay mân mê đỉnh gò bồng, đầu

ngón tay thỉnh thoảng lại vò nắn. Tay kia thì xuôi theo thắt lưng mà

dịch xuống dò thám. Cô vốn đã bị y khiếu khích khiến cho cả người như bị thiêu đốt, lúc này lửa nóng lại càng sôi ngút. Thân thể cô tuôn ra dòng chảy ấm nhuận, bắt đầu trào ra một cách mất kiểm soát, cảm giác tê dại

không cách nào chế ngự.

Phi Tâm bưng bầu rượu run run, giọng nói khàn hẳn đi: “Hoàng thượng,

thần thiếp uống không hết.” Cô đã uống được nửa bầu, nửa còn lại tràn

khắp người cô, trong mắt y thì cảnh tượng này quyến rũ lạ lùng. Đôi mắt

Vân Hi lóng lánh ánh đen, ngón tay chạm vào nơi nóng bỏng khiến cơ thể y cứng lại, toát ra cảm giác khó lòng kìm nén.

Cô không biết nên nói gì nhưng cảm giác bị thôi thúc ấy như một luồng điện kích lên người cô, sự ẩm ướt khiến cô không còn cảm giác về cơn

đau, nhưng lại chất chứa đầy nỗi e thẹn.

“Uống ngụm nữa.” Y cúi đầu, miệng không ngừng hút lấy những giọt rượu bên khóe môi cô, “Thả lỏng một tí nữa.” Cánh tay y tách chân phải cô

ra, cơ thể khiến tấm lưng cô nóng như lửa đốt.

9

Lồng ngực Phi Tâm nóng râm ran, hoàn toàn không dám nhìn tư thế của

mình, miễn cưỡng ngẩng đầu uống thêm một ngụm. Cô vừa nốc vào miệng chưa kịp nuốt thì y đột nhiên áp sát, thuận thế ép cô lật xuống giường: “Cho ta.”

Y bất chợt khép chặt môi