
bổ trợ. Vì nằm là nơi trung tâm cung điện, lại là cư trú của
hoàng thượng nên hai bên có thiết lập những khu ngự vệ đình, có thư
phòng ở phía nam bắc, trung đình là Sung Bí Viện và Ngự Sử Đường. Vì thế thường xuyên có quan thần lui tới, đằng sau có xây tẩm cung, trong tẩm
cung có 9 lớp màn che, quy định thị tẩm rất phức tạp.
Phi Tâm đã ba năm không hề bước tới Càn Nguyên Cung, cô thực sự không
hiểu hoàng thượng lại đang giở trò gì. Với lại hôm nay là mùng một chẳng phải mùng 3. Tuy lý trí mách bảo rằng không có con thì không có tiền
đồ, chớp mắt đã 4 tháng không thị tẩm, muốn có một mụn con chỉ là ảo
tưởng. Nhưng trong lòng thì lại không muốn đi! Huống hồ giờ đây cô nắm
giữ hậu cung cũng có tí thành tích, hoàng thượng cũng gọi là tính nhiệm
cô. Cô càng cảm thấy có hay không có con cũng chẳng hề gì, đến lúc ấy có phi tần địa vị thấp kém nào mang thai thì chỉ cần giao thiệp giao thiệp bèn có thể mang về bên mình nuôi dạy.
Nhưng không muốn là một chuyện, đi thì vẫn phải đi. Ngẫm lại đi tới Càn
Nguyên Cung vẫn tốt hơn đến những chỗ kỳ cục khác! Vì vậy nghe xong khẩu dụ, cô vội vã chuẩn bị ngay. Tắm rửa phấn son, xiêm y. Khi ngoài kia
lên đèn thì thu xếp ổn thỏa, vội vàng dùng ít cơm, sau đó lên kiệu của
thái giam Cư An Phủ sai đến thẳng tiến Càn Nguyên Cung. Thực ra khi đến
nơi vẫn phải tắm rửa lại, tắm rửa sửa soạn trước là để bày tỏ sự cảm tạ
với ân điển hoàng thượng. Và khi đến đó mọi việc đều theo quy tắc của
thái giám chấp trưởng. Trong cung khác dân gian, lần đầu thị tẩm Phi Tâm rất lúng túng và xấu hổ. Nay đã 3 năm trôi qua, nghĩ lại vẫn cảm thấy
thẹn thùng.
Bước đầu ngự trang, bước hai tịnh thân, bước ba xiêm y, bước bốn chảy
chuốt. Nghe thì hay ho, thực tế thì ở gian phòng có vách màn dày đầu
tiên ấy đã lột hết tất cả xiêm y, trang sức, thái giám tịnh sự sẽ kiểm
tra đề phòng có ám khí. Sau đó đến vách màn ngăn cách thứ 2 thì sẽ tắm
rửa, tịnh thân, tịnh khẩu, rửa sạch khí vị trên người, e sợ có hương hoa mê dược. Đến vách màn thứ 3 sẽ được khoác lớp áo mỏng, ở vách cuối thì
sẽ lựa chọn trang phục, được gọi là trang phục ngủ, loại y phục rất
mỏng. Sau đó ở các vách màn khác đều có thái giám trấn thủ, chờ hoàng
thượng truyền gọi.
Phi Tâm qua hết những bước này, lặng lẽ bước vào trong cùng theo sự dẫn
đường của thái giám, khi bước lên bục, vừa nhìn thấy Trần Hoài Đức, lúc
ấy cô đang đi chân trần trên tấm thảm dày. Tuy Trần Hoài Đức cúi đầu
xuống cô vẫn cảm giác không thoải mái. Trên người chỉ có hai chiếc áo
mỏng, cứ thấy không che kín được. Tuy tóc dày và dài cũng đã phần nào
che đậy được nhưng cô vẫn rùng người.
Trần Hoài Đức vén màn giúp cô: “Nương nương nghỉ ngơi trước, hoàng
thượng trưa giờ sang Cần Chính Điện về tới, hiện đang ở trong Nam Thư
Phòng. “
Phi Tâm chỉ muốn nhanh chóng chui đầu vào trong. Nhìn họa tiết trang trí vàng óng trên đầu, những đường chỉ thêu vàng rồng, chiếc giường to
rộng, chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô vội lột bỏ lớp xiêm y, nhanh chóng chui
người vào trong chăn.
Phi Tâm nằm yên hồi lâu mới nghe tiếng động. Tiếng vấn an khe khẽ, sau
đó có tiếng “Ừ”. Phi Tâm nhắm mắt, chẳng mấy chốc bèn cảm nhận được làn
gió khẽ luồng qua tấm màn, nhanh chóng cảm nhận được hơi thở của Vân Hi
đang bao bọc.
Cô không lạ lẫm với cái ôm của y, nhưng cũng chưa phải là quen thuộc. Cô chưa thể tìm được một vị trí thư thái trong lồng ngực ấy. So với sự
thân mật, cô quen thuộc với việc báo cáo thành tích hay sai lầm trong
chấp trưởng hậu cung của mình hơn.
Phi Tâm chẳng hề động đậy mặc cho y ôm lấy, như được lập trình sẵn để
chờ đợi bước kế tiếp. Tú Linh vẫn thường nhắc nhở cô nên chủ động một
tí, cô cũng không phải không muốn thay đổi bản thân, nhưng sự giáo dục
bao năm nay đã mọc rễ sâu rồi nên cuối cùng vẫn không thể qua được! Tay
Vân Hi đặt xuống dưới ngực ngay phần dạ dày cô, cảm giác nơi đó hơi hõm
lại. Chợt hỏi: “Nàng chưa dùng bữa? “
Cô sững người, tay cô đã xiết chặt tấm chăn dưới người theo bản năng khi y tiến lại gần cô, chợt nghe y hỏi thế, cô cảm giác luồng khí trong
người chợt tan biến đâu mất. Bèn trả lời: “Thần thiếp dùng rồi. “
Y nghe xong tiếp tục thì ôm lấy cô: “Sao hôm nay nàng lại vận áo lụa trắng này? “
Phi Tâm thắc mắc trong lòng, thường khi cô thị tẩm, y chẳng bao giờ nói
được ba câu thì đã vào chủ đề. Mặc dù đau đớn nhưng cũng chỉ 1 lúc, nhẫn nhịn sẽ qua được. Hôm nay chẳng biết y muốn gì? Lại hỏi những chuyện
phiếm này. Nhưng giờ đây Phi Tâm không manh áo trên người, cứ cảm thấy
trong tình trạng này mà phiếm chuyện mới là dày vò. Vì cô cứ luôn thấp
thỏm không biết bao giờ y mới vào chủ đề chính. Nên khi y hỏi cô chưa
kịp phản ứng. Mãi đến khi y đặt tay lên trước ngực cô thì cô mới định
thần: “Bẩm hoàng thượng, mấy hôm trước thần thiếp sai người sắp xếp lại
nhà kho, vừa đúng lúc ấy phải thêm áo mới bèn sang Thượng Phục Cục lấy
về. ” Vừa nói cô vừa nhớ lại. Hai khúc vải lụa trắng này là một trong số vật được ban thưởng của cô trong năm thứ 2 trở thành Quý Phi. Bởi vì
màu trắng nên cứ để mãi chẳng dùng đến. Sau đó hoàng thượn