
ười đã bị đưa đi. Thần thiếp cũng cảm thấy việc này xử lý gấp quá, nên hôm nay tới tìm tỷ tỷ thương lượng xem có thể thay đổi không. ” Tuyết
Thanh khẽ nói, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt Vân Hi. Y nửa nheo
mắt, tay khua khua nắp trà, thong thả hớp ngụm trà.
“Tại sao Quý Phi không bàn bạc cùng Đức Phi mà tự quyết định? ” Vân Hi nửa nheo mắt nhìn về phía Phi Tâm.
“Bẩm hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không có gì bất ổn. Lúc đưa chúng phi đến Tiên Ân Điện, chúng Phi đều có mặt. Nếu đã nghe giáo huấn thì
những kẻ không tuân ắt phải chịu phạt. ” Phi Tâm cúi đầu, đứng dậy,
“Thần thiếp không thể quản tốt hậu cung, thần thiếp cũng sẽ cùng chịu
tội! ” Nói xong, cô quỳ xuống.
Đức Phi thấy cô như vậy, không những không chiều theo lời hoàng thượng
mà còn làm quá. Trong lúc đó cô ta cũng chẳng thể ngồi mà đứng dậy rồi
quỳ xuống, lòng thầm mắng rủa Phi Tâm.
“Ngày 26 đó trẫm hạ triều bèn nghe Tông Đường truyền báo rằng Hoa Diễm
Trân giấu thứ đồi bại trong cung. Còn bảo ả ta truyền thư tín cho trẫm,
kết quả là Tăng Quảng Hải già cả hoa mắt tưởng rằng thường báo bèn mở ra đọc. Sau cùng lão học giả xấu hổ muốn đụng đầu vào tường, nói rằng cầm
xiêm áo phi tần là tội chết, thật khiến trẫm mất mặt! ” Vân Hi lạnh
giọng, “Hai người quản hậu cung, giáo huấn đã hạ, thủ dụ của trẫm cũng
ban bố. Hoa Diễm Trân gây chuyện thế này khiến trên dưới chê cười, Tả
Hàm Thanh này cũng lắm chuyện, một gã võ phu lại quản chuyện như vậy làm gì? Chuyện nghiêm túc thì chẳng thấy đưa ý kiến! “
Vừa thốt lời này ra, hai người dưới đất thở phào. Tuyết Thanh cảm thấy
hoàng thượng vẫn đứng về phía phụ thân, câu sau cùng rõ ràng là nói với
Tuyết Thanh. Phụ thân vẫn luôn bảo đây là chuyện gia đình hoàng thượng,
chẳng liên can tới ngoại thần. Xem ra lần này cô đã suy nghĩ nhiều rồi!
“Chịu tội thì chưa cần, sau này cảnh giác hơn là được. Đứng dậy cả đi! ” Vân Hi nói rồi uống ngụm trà, lời này khiến Tuyết Thanh vui sướng trong lòng, Vân Hi ngập ngừng, quay sang Phi Tâm, “Nhưng Quý Phi cũng quá
nóng vội, nếu đã là hai người cùng chấp trưởng thì nên nói với Thanh Nhi một tiếng mới phải. Hay là trước giờ vẫn do một mình nàng làm chủ? “
“Thần thiếp không dám. ” Phi Tâm cúi gầm mặt, trong lòng hoàn toàn cảm
thấy an tâm. Lời này có thể Tuyết Thanh nghe không hiểu, nhưng cô thì
hiểu. Lúc ấy cô sốt ruột quá, vì thứ thuốc ấy đã khiến cô sững sờ. Đáng
ra cô nên kéo cả Đức Phi vào cuộc, nhỡ có chuyện gì thì cũng có người
gánh một nửa. Nhưng bây giờ thì cũng chẳng sao rồi, nhìn sắc mặt Tuyết
Thanh hôm nay, e rằng cô ta đã gánh không chỉ một nửa!
Vì Vân Hi đến nên Tuyết Thanh không kiềm được muốn kéo y đến Lai Âm
Cung. Nhưng trước mặt Phi Tâm, lại còn trong giai đoạn nóng bỏng thế
này. Nếu làm quá thì có thể đắc tội Phi Tâm. Một hồi sau cô ta đã bám
chặt lấy Vân Hi, Phi Tâm thì mừng rỡ vì chuyện này đã ổn, chẳng cần
phiền não, chẳng cần lo toan. Cô sai Tú Linh mang chè lên cho hai người, Tuyết Thanh bưng lấy chén chè, ngồi sát cạnh Vân Hi như con mèo con.
Phi Tâm chẳng buồn ngước nhìn, lo ăn phần mình.
“Quý Phi lại đang chế hương gì à? ” Vân Hi bỗng đứng dậy, bước đến bên
Phi Tâm. Phi Tâm sững sờ, cô chế túi thơm trong phiến điện mà ở đây ngửi được mùi sao? Chẳng nhẽ trên người cô đã bị nhuốm mùi? Cô hơi ngạc
nhiên, ngẩng đầu nhìn thì chạm ngay ánh mắt rực lửa giận của y. Phi Tâm
hoảng hốt, cô có làm gì chọc giận y rồi à? Cô đứng dậy: ” Bẩm hoàng
thượng, thần thiếp đang làm hương quýt và Tử Tô hái năm ngoái trong
phiến điện.”
Cô chưa dứt lời, đột nhiên y đưa tay sang lau lau mép môi cô: “Miệng
dính đầy cả ra, sao ăn uống hệt như con nít thế? ” Âm thanh dịu dàng vô
đỗi, cử chỉ vô cùng tình tứ. Nhưng trong mắt Phi Tâm hoàn toàn là một
cảnh tượng khủng bố, rõ ràng đôi mắt lạnh giá như băng tuyết, thế nhưng
giọng điệu cử chỉ lại như vậy, kỳ lạ hết sức!
3
Phi Tâm nổi gợn tóc gáy! Đây là ý gì? Làm như thế trước mặt Đức Phi?
Thật sự muốn khiến cô phải đối địch với Đức Phi hay sao? Cô hận mình
không thể né ra xa, đã đến lúc phải tìm cái cớ rời khỏi rồi. Ý nghĩ lóe
lên trong đầu, cô rất muốn đưa tay ra đỡ. Nhưng y nhanh tay hơn, một tay nắm lấy chiếc muỗng trong chén cô, cúi khom lưng, tiện tay đưa vào
miệng mình, khẽ nói: “Chè nấu đặc quá rồi đấy. “
Lúc đó Phi Tâm thật tình muốn úp nguyên chén chè vào mặt y, nhưng tất
nhiên là cô không dám rồi. Cả người cô cứng đờ, không cần nhìn đã biết
sắc mặt Đức Phi ra sao. Xem ra hoàng thượng hôm nay đến gây chuyện, Hoa
Mỹ Nhân dù chẳng phải nhân vật quan trọng gì, nhưng cũng gọi là được
lòng y, lại to gan, phóng túng. Nay bắt người ta xuất gia, trong lòng y
chắc tức tối mà không nói nên lời nên mới lôi cô ra trút giận. Để Đức
Phi nắm điểm yếu của cô, sau cùng không để cô tự quyết đoán! Thế mà lúc
nãy cô còn tưởng y nói lời đó vì cô, nay đã cảm thấy y đang mắng cô mới
đúng!
Vân Hi cũng muốn chụp chén vào mặt cô nhưng y cũng kiềm nén lại. Ý gì
hả? Y đến mà cô chẳng thèm ló đầu ra ngó ngàng, hệt như y bị bệnh phong
cùi vậy. Vốn định nói một tiếng để cô không phải lo lắng. Cô