
hê, y đang chờ cái ngày để xem màn này.
Từ hồi hành cung trở về, y đặc biệt chú ý đến việc xảy ra ở Phất Hương
Viện. Bốn năm nay, Quý Phi tiêu không ít tiền cho bọn người ở đó, nuôi
binh ngàn ngày chỉ dùng trong một giờ. Hoa Mỹ Nhân tự cho rằng mình rất
cẩn thận, tưởng chỉ cần mua chuộc thái giám dẫn đường ở Khải Nguyên Điện thì vạn sự đại cát. Không ngờ rằng sự ngang ngược của cô ta đã khiến cô ta bị lộ sơ hở!
“Hoa Mỹ Nhân không nghĩ đến thánh thượng, không biết an thủ bổn phận. Trong nội tương lại còn chứa thứ kinh tởm này, thường ngày chẳng biết
kiêng kỵ, luôn huênh hoang hoàng thượng khó rời xa ngươi, luôn quyến
luyến bịn rịn. Có phải là bởi vì thứ này? ” Phi Tâm nói rồi ném một thứ
gì đó trong vạt áo ra, suýt tí thì nện thẳng lên đầu Hoa Mỹ Nhân!
Lần này Phi Tâm giận thật, lúc cô nhìn thấy thứ này thì giận đến mặt
đỏ bừng bừng! Hoa Mỹ Nhân lại cả gan tàng trữ Hợp Hoan Tán. Vốn chỉ định cảnh cáo Hoa Mỹ Nhân một chút, cũng không định làm mạnh như vậy. Nhưng
Hoa Mỹ Nhân này thật tồi tệ, nếu hậu cung ai cũng dùng cách này giữ chân hoàng thượng thì e rằng hoành chí* của hoàng thượng chưa trỗi dậy đã
sớm mất mạng rồi!
Chiếc lọ rơi xoảng xuống sàn nhà, những viên màu trắng sữa lăn vung
vải ra. Lăn tròn trước cơn gió, thỉnh thoảng lại va vào nhau rồi tản ra. Sắc mặt Hoa Mỹ Nhân đã xám nghét lại, đột nhiên đưa tay kéo lấy Phi
Tâm: “Ngươi dựa vào cái gì mà lục soát cung phòng của ta? Ngươi là cái
thá gì!”
Phi Tâm hơi lùi lại, Thường An và Thường Phúc đứng bên cạnh đã tiến
lên trước, nháy mắt với các thái giám khác lôi Hoa Mỹ Nhân ấn chặt xuống mặt đất. Tú Linh bước sang vịn lấy Phi Tâm, lạnh giọng quát: “Nương
nương là thân phận gì mà phải đi lục soát? ” Cô ta nói xong, khẽ gật
đầu, một tiểu cung nữ ở bên ngoài đi vào. Cung nữ mặc chiếc áo xanh lục, mặt mày lạnh cóng đến đỏ ửng lên. Phịch một tiếng quỳ xuống đất, vừa
dập đầu vừa nói: “Quý Phi nương nương minh xét, đây đều là những thứ chủ nhân sai nô tì lấy từ Từ An Điện ra. Đã cho Tần công công 30 lượng, nô
tì không dám có nửa lời giả dối.”
Hoa Mỹ Nhân mặt lộ gân xanh, bỗng cười lên: “Ha ha. Lạc Chính Phi
Tâm, tay ngươi quả là rất dài đấy! Bổn cung trăm ngàn lần không nên
trúng kế của ngươi! Nhưng thế thì sao nào? Ngươi dựa vào đâu bắt ép bổn
cung xuất gia, nếu muốn đánh muốn phạt cũng phải chờ hoàng thượng đến
quyết định! Ngươi và Lâm Tuyết Thanh đừng hòng đắc ý! “
Là cô đã trúng kế, hôm 20 tháng 2 đó, cô thấy Quý Phi uống trà trong
vườn. Đầu xuân năm nay cây cối trong vườn Đông Đô mọc um tùm, cô định
kết vài chiếc giỏ tre. Quý Phi chỉnh đốn hậu cung, tạo ra bao sóng gió
khiến chúng phi khó chịu. Các chị em đều ca cẩm, rồi hẹn nhau ra dạo hoa viên. Ngờ đâu chạm phải Quý Phi, nghe thấy Quý Phi đang phiếm chuyện
với nô tì. Than rằng bản thân khổ tâm mà hoàng thượng không hiểu, khiến
mình trong ngoài đều đắc tội. Tỷ muội chẳng chịu nhìn mặt cô, hoàng
thượng cũng không thèm bước đến chỗ cô. Sau đó có nô tì nói rằng, hoàng
thượng yêu thơ ca, chi bằng dùng thơ truyền tình, vừa mới mẻ mà cũng
không phạm quy. Đến lúc hoàng thượng đến thì mọi người đều hoan hỉ!
Hứ, đúng là ngu ngốc! Quý Phi cố tình như thế, cô ta đang chờ con cá ngu xuẩn tự nguyện mắc câu!
Hợp Hoan Tán đúng là của cô đấy, nhưng hoàng thượng vốn rất mẫn cảm
với thuốc viên và hương liệu. Cô chẳng hề sử dụng được lần nào! Huống
chi trong hậu cung này, cô cũng không tin chỉ có cô bày trò này! Là cô
đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của Quý Phi trong hậu cung rồi. Cô tưởng mình đã giấu rất kín, không ai phát hiện được. Nhưng ngày này cũng đến
nhanh quá! Tối qua truyền thơ trong buổi tiệc, sáng nay mới vừa sang chỗ thái hậu một lúc. Khi đến đây thì đã bị lộ! Nay nhân chứng vật chứng
rành rành, hoàng thượng đang thượng triều, trong cung e chỉ có người
cười, ai lại chịu đỡ lời cho cô?
Kế duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, kéo đến khi hoàng
thượng hạ triều. Vì thế Hoa Mỹ Nhân cũng liều mình, sắc mặt đanh lại!
Phi Tâm đương nhiên biết chủ ý của cô ta, liếc nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu
Phúc Tử hiểu ý, cùng vài người phía dưới vừa bụm miệng vừa lôi Hoa Mỹ
Nhân đi.
Phi Tâm nhìn tiểu cung nữ rung lẩy bẩy dưới kia, cô ta đã mặt trắng
bệch như tờ, chỉ biết dập đầu liên tục. Đôi mày Phi Tâm hơi giãn ra,
“Lăng Yên. “
Tiểu a đầu nghe Phi Tâm gọi, ba hồn bảy vía bay đâu mất, sợ đến la to: “Nương nương tha mạng, nương nương khai ân! “
“Ngươi có công tố giác, bổn cung phải thưởng cho ngươi mới đúng. ” Cô quay người lên bục, ngồi vào ghế, “Ngươi cứ đi về trước. ” Nói xong,
thái giám hai bên đã kéo cô ta ra ngoài. Tiểu cung nữ đã không nói nên
lời, sợ hãi đi ra.
Phi Tâm lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt không lộ cảm xúc. Cô nheo nửa
mắt, nhìn những viên thuốc rơi vãi trên sàn. Hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Dọn những thứ trên sàn lại, giao cho Tông Phủ. Báo với Cư An Phủ rằng
Hoa Mỹ Nhân hành vi bất kiểm, phạt đến Ỷ Nguyệt Am làm ni. Thông báo đến các cung để mọi người lấy đó làm cảnh giác, nếu lại xảy ra chuyện như
thế thì sẽ không chỉ là như vậy! “
10
Lâm Tuyết Thanh