
m đánh tôi? Đừng quên, tôi mới là người vợ chính thức của Uy, các cô nhiều nhất chỉ là tình nhân mà thôi.”
Tống Khuynh Vũ tức giận nhìn chằm chằm, khuôn mặt sưng đỏ khiến cô càng dữ tợn hơn, ban đầu ngay cả Lạc Tích Tuyết cũng khiến cô ba phần, trước mắt hai người phụ nữ này cũng chỉ là công cụ của chồng cô mà thôi, lại dám không để cô vào trong mắt.
Vẻ mặt Trì Nhược Huân mang theo vài phần kiêu căng, cô không để ý đi tới bên cạnh Chiêm Mỗ Tư, đưa tài liệu trong tay cho anh, phất tay ý bảo Tô Mỹ Kỳ rời đi trước, chỗ tốt của cô không phải cho cô ta.
Trong phòng chỉ cón lại Trì Nhược Huân và Tống Khuynh Vũ giằng co.
“Coi như cô là vợ của Chiêm Mỗ Tư thì sao? Hai năm qua, anh có chạm vào cô một lần sao? Tôi mặc dù là thủ hạ của anh ấy, nhưng ở với anh ấy lâu rồi, nơi này thế nào là do tôi nói như thế nào.!”. Trì Nhược Huân cao ngạo ngẩng đầu lên, bộ mặt giễu cợt cùng khinh thường.
Tống Khuynh Vũ bị nói đến chỗ đau, sắc mắt càng thêm khó coi, nổi đóa quát: “Cô có tư cách gì phách lối trước mặt tôi? Coi như Uy không yêu tôi, anh ấy yêu cô sao? Anh ấy từ đầu đến cuối chỉ coi cô là công cụ mà thôi, cô không có tư cách ở trước mặt tôi khoe khoang.”
“Cô, Hừ!”. ánh mắt Trì Nhược Huân run lên,trên mặt sát khi nồng nặc.
Càng thêm đùa cợt nói: “Tôi mặc dù là thủ hạ của Chiêm Mỗ Tư, nhưng còn biết mình, những năm này tôi không có giẫm đường lên, cho là có thể có được vị trí phu nhân của anh, cô ngược lại, Chiêm Mỗ Tư rõ ràng không thương cô…. Cô lại cưỡng ép anh ấy cưới cô, kết quả của cô chỉ bi thảm mà thôi!”
Tống Khuynh Vũ quay đầu, cười lạnh,: “Chiêm Mỗ Tư coi như không yêu tôi, nhưng cũng không lợi dụng tôi, nếu như anh ấy không cưới tôi, tại sao có thể tiếp nhận thế lực phát triển ranh giới của anh? Tôi đối với anh ấy còn có giá trị tồn tại, mà cô lúc nào cũng có thể bị thay thế!”
Trì Nhược Huân nâng lên khóe môi: “Thật sao? Cô cho là thật sự như vậy sao? Nếu như mà tôi nói cho cô biết, bố của cô Bối Nặc Tát vừa mới trúng đạn mà chết, cô cảm giác mình còn núi dựa sao?”
“Cô có ý gì?”. Sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng nhợt, âm thanh run rẩy: “Cô nói bố tôi đã chết? làm sao có thể? Không thể nào! !”
“Chiêm Mỗ Tư ghét nhất là bị người ta uy hiếp, ban dầu cô với bố cô lừa gạt anh ấy, làm hại anh cùng Lạc Tích Tuyết tách ra nhiều năm như vậy, cô cảm thấy anh ấy dễ dàng bỏ qua cho các người sao?”. Ánh mắt Trì Nhược Huân sắc bén.
Tống Khuynh Vũ đau khổ, nước mắt lập tức rơi xuống: “Cô nói Uy đã giết bố tôi? Sẽ không, làm sao Uy sẽ đối với tôi như vậy? Tôi là vợ của anh ấy a, tại sao anh ấy muốn đối với tôi như vậy?”
Trì Nhược Huân hừ lạnh: “Cho tới bây giờ anh ấy chưa coi cô là vợ của anh ấy, nếu không hai năm qua sao lại động vào người lạ, thậm chí ở bên ngoài vẫn có.”
Tống Khuynh Vũ sắp tan nát, lúc này Chiêm Mỗ Tư đã mở cửa từ trong thư phòng đi ra, trong tay của anh cầm một phần tài liệu.
“Này, anh nói cho em biết đây không phải là thật đi? Bố của em không có chuyện gì, anh không có tìm người đối phó với ông, đúng không?”. Tống Khuynh Vũ chạy nhanh tới trước mặt anh, níu lấy áo anh, kích động hỏi tới.
Chiêm Mỗ Tư đẩy cô ra, lạnh lùng ngồi trên ghế salon, đưa tờ giấy thỏa thuận li hôn ném tới trước mặt Tống Khuynh Vũ, trầm ổn mở miệng: “Tôi đã ký tên, cô mau sớm ký xong rồi đưa cho luật sự của tôi!”
Hai tay Tống Khuynh Vũ run rẩy cầm giấy thỏa thuận li hôn, không tin nhìn Chiêm Mỗ Tư, “ Anh, anh muốn ly hôn với em?”
Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo liếc Tống Khuynh Vũ một cái, sắc mặt rét lạnh như băng, “Chúng ta ở riêng đã hai năm rồi, liền coi như tôi không chính thức đề nghị ly hôn với cô, cũng có thể tự do giải trừ mối quan hệ hôn nhân với cô.”
“Em không chấp nhận!”. Tống Khuynh Vũ oán giận, tức giận xé đi tờ giấy, không đè nén được phẫn nộ quát: “Chiêm Mỗ Tư, anh quả thật là vong ân bội nghĩa, những năm này không có em cùng bố em trợ giúp, anh có thể ngồi lên vị trí hôm nay không? Hiện tại anh lợi dụng xong hai người bọn em, liền giết bố em, còn đuổi em ra khỏi cửa sao?”
Trong mắt Chiêm Mỗ Tư tràn đầy ác độc cùng thô bạo, hai mắt sắc bén làm cho người ta nghĩ không ra: “Không tệ, làm con rể của bố cô, chính xác là một cái cơ hội, cũng chỉ là cơ hội, cũng không thể hiện cái gì khác. Bố cô đúng là một người cẩn thận mà chặt chẽ, bất kỳ chuyện cơ mật nào cũng không để cho tôi nhúng tay, hôm tay tôi toàn từ tôi thành ra thế này, mà không phải dựa vào quan hệ của bố cô.”
“Nói thế nào bố em cũng có ân với anh, nếu không phải nể mặt mũi của bố em, anh cho rằng những vị ông chú kia sẽ nể mặt anh sao? Bây giờ anh lợi dụng hết bọn em, giết chết bọn em, anh không cảm thấy mình rất hèn hạ sao?”. Tống Khuynh Vũ lạnh lùng nhìn thẳng mắt của anh, chịu đựng không nổi mở miệng.
“Là tôi hèn hạ, hay các người hèn hạ hơn đây?”. Chiêm Mỗ Tư hung hăng nhéo cằm của cô, trong mắt lóe lên tia sát khi nghiêm nghị: “Ban đầu cô cô ý nói mang thai con của tôi đến đe dọa tôi, sau đó lại diễn trò mất đi đứa bé, thật ra thì không phải cô nhẫn tâm bóp chết con của mình, mà cô căn bản cũng biết đứa bé kia cũng không phải của tôi, là cô ở bên n