
cúi đầu nhìn cô, trong mắt đen thâm thúy ánh lên tia lửa giận.
“Cho nên, tôi chỉ có thể dùng phương thức này mới có được em!” bên môi dâng lên tia khổ sở, nhưng ánh mắt vẫn cứ chấp nhất như vậy:”Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi nhất định sẽ làm em trọn đời này không quên được!”
Than thể của cô chợt run rẩy, cắn cánh môi, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tích Tuyết, mặc kệ em có bao nhiêu hận tôi, đối xử với tôi lạnh lung như thế nào đi chăng nữa nhưng kể từ giây phút tôi gặp em kia, tôi đã sớm yêu em, tôi sớm muốn cùng em ở chung một chỗ, tôi muốn triệt để có được em! Để cho em trở thành vợ của tôi, trở thành người phụ nữ duy nhất của của đời tôi, để cho em vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi tôi thêm một giây phút nào nữa”.
Chiêm Mỗ Tư gắt gao nhìn chằm chằm tròng mắt của Lạc Tích Tuyết, lời nói thiết tha nhưng có ai biết trong tâm của anh giờ phút này vô cùng đau đớn.
Anh đã bất chấp tất cả đoạt cô về bên cạnh anh, để cho cô hít thở không thông mà giam cầm bên cạnh anh.
Nhưng cô vĩnh viễn không biết, không có Lạc Tích Tuyết thì long của Chiêm Mỗ Tư sẽ khủng hoảng cùng vô dụng cỡ nào!
Anh chỉ yêu cô, cho tới bây giờ cũng chỉ yêu một mình cô, cô đã định sẵn là người phụ nữ duy nhất kiếp này của anh, anh không thể tiếp nhận bất kỳ ai, trên thế giới này không có bất kỳ người con gái nào có thể thay thế vị trí của cô trong long anh.
Cho nên, thời điểm cô rời anh mà đi, anh tìm cô khắp nơi, mọi ngóc ngách của thế giới này.
Cô đi rồi, tim của anh cũng bị xé ra thành từng mảnh.
Anh cho là hôm đó bọn họ cãi vã chỉ là cô giận lẫy anh mà thôi, không nghĩ tới anh ân ái bên người phụ nữ khác cô cũng không có ý ghen tuông hay xin lỗi anh, ngược lại còn bỏ trốn cùng người đàn ông khác.
Anh sao có thể chịu được, cô bỏ anh lựa chọn người đàn ông khác?
Chẳng lẽ cô quên mất khoảng thời gian bọn họ ở với nhau có biết bao vui vẻ, nhưng tại sao cô lại ác tâm như vậy gả cho người đàn ông khác?
Anh quá tức giận nên mới làm ra những hành động như vậy!
Không có người đàn ông nào, so với anh, có tư cách có cô!
“Chủ nhân, gian phòng đã chuẩn bị tốt” Uy Mục lúc này đi ra cúi đầu đứng ở một bên nói.
Chiêm Mỗ Tư lần nữa cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Lạc Tích Tuyết, cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đầu ngón tay cũng đang khẽ run.
Cô là đang sợ, sợ phải đối mặt với than phận mới mẻ này, nội tâm của cô lại càng rối loạn hơn.
Cô biết hôn lễ thành cô sẽ trở thành vợ của anh.
Nhưng là, chồng của cô vì muốn lấy được cô mà không tiếc giết nhiều người như vậy, bảo cô sau này làm sao đối mặt với anh đây? Là yêu nhưng cũng là hận, có nói cũng không nói được.
Chiêm Mỗ Tư nghiêng đầu nhìn về phía Uy Mục, phân phó nói:”Trước chuẩn bị bữa ăn tối, còn có nước tắm, phu nhân mệt mỏi rồi”.
“Vâng, chủ nhân” Uy Mục cung kính đáp.
Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết đi vào khoang thuyển, đi tới một gian phòng rộng rãi và xa hoa nhất.
Một chiếc đèn thủy tinh khổng lồ đang chiếu sang cả căn phòng, cửa sổ thủy tinh bên ngoài khái quát phần nào mặt biển rộng lớn, cả căn phòng sang rỡ mà thoải mái.
Chiêm Mỗ Tư ôm cô thả xuống giường, ngay sau đó có hai người làm nữ trẻ tuổi đi tới, lễ phép nói:
“Phu nhân, xin cho chúng tôi vì cô mà tháo trang sức xuống”.
Trên người Lạc Tích Tuyết còn đang khoác chiếc áo cưới trắng tinh, da thịt mềm mại, mắt đẹp trong suốt như sao, nhưng đáy mắt lạnh vô cùng, làm cho người đối diện có cảm giác không thể nào tiếp cận được.
Chiêm Mỗ Tư nhìn cô xinh đẹp như vậy, tuy thần sắc xa cách, nhưng lại không làm giảm sức quyến rũ của cô chút nào, ngược lại càng tăng thêm vài phần lãnh mị, cô quả thực là một tuyệt thế giai nhân!
Mà hiện tại tuyệt thế giai nhân này đã thuộc về anh, cô đã là vợ của anh, cũng không trốn khỏi anh nữa, nghĩ tới đây bên môi của Chiêm Mỗ Tư tràn đầy nụ cười.
“Anh ở bên ngoài chờ em, chuẩn bị xong anh sẽ dẫn em đi ăn tối”.
Chiêm Mỗ Tư than mật đặt một nụ hôn trên gò má của cô, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô một lát, mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Hai người làm nữ hâm mộ đi tới bên cạnh cô, vừa giúp cô tháo trang sức xuống vừa sợ hãi mở miệng:”Phu nhân, chủ nhân đối với cô thật dịu dàng!”
Họ chưa bao giờ thấy chủ nhân đối với người phụ nữ nào dịu dàng như vậy, cái loại dịu dàng đó bao hàm cả tình thương yêu, chủ nhân nhất định rất yêu vị tiểu thư Trung Quốc này mới có thể cưới cô ấy làm vợ.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt bĩu môi, vô lực thở dài, cô không phủ nhận việc Chiêm Mỗ tư rất yêu cô, tất cả sự dịu dàng của anh là dành cho cô, cũng bởi vì như thế nên ngoài cô ra anh không đối tốt với bất cứ ai.
Tình yêu của anh là bá đạo như vậy, anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng anh không hiểu rằng, làm tổn thương những người bên cạnh cô cũng làm cho cô chịu không ít khổ sở.
Người giúp việc nữ cởi chiếc áo cưới trắng tinh trên người của cô rat hay vào đó là chiếc váy quay màu hồng nhạt, làm cho gương mặt và thần thái của cô càng giống tiên nữ lạc hồng trần, chính là một tuyệt sắc giai nhân.
“Phu nhân, cô thật sự rất đẹp!” bên cạnh hai người giúp việc nữ vừa giúp cô chải đầu vừa không cầm lò