
Giai Giai đến bệnh
viện nhỏ gần nhất.
"Bác sĩ, cuối cùng là cô bé bị sao
vậy?" Bà Lâm sốt ruột hỏi bác sĩ bên cạnh.
"Gặp lạnh, lại thêm xương cốt trên thân thể
của cô bé đã suy yếu, một thời gian dài không có đầy đủ dinh dưỡng, thiếu máu
cực độ. Còn có, tôi hỏi các người một việc, có phải các người thường ngược đãi
con gái của mình hay không, để cô bé cả ngày mệt nhọc chịu khổ, lại còn sử dụng
bạo lực." Bác sĩ chất vấn ông Lâm cùng bà Lâm, coi Ngãi Giai Giai như là
con gái của hai nguời bọn họ.
"Bác sĩ, ngài hiểu lầm rồi, cô bé không
phải là con gái của chúng tôi." Bà Lâm nhợt nhạt nói, rất là đau lòng.
Thì ra bé con, lại khổ sở nhiều như vậy, nhìn
thấy thật sự là lo lắng.
"Tốt nhất là trước tiên để cho cô bé nằm
viện vài ngày, trị liệu cho tốt, chờ hết cảm mạo, các người lại đón cô bé về
nhé." Bác sĩ đề nghị.
Lúc tiếp nhận sơn thôn này, ít người vì cảm mạo
nhỏ như vậy mà nguyện ý nằm viện, cho nên ông chỉ là đề nghị, cũng không phải
là yêu cầu mãnh liệt.
"Được được, nằm viện nằm viện, lấy phòng
bệnh tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, bạn già, bà ở đây chăm sóc, tôi trở về lấy
quần áo." Ông Lâm kích động nói.
"Ừ ——" Bà Lâm gật gật đầu, sau đó cũng
nhìn Ngãi Giai Giai ở trên giường bệnh.
Nhưng hành vi của vợ chồng trung niên này, lại
làm cho Bác sĩ ở bên cạnh cũng sợ tới mức sững sờ.
Phòng bệnh tốt nhất, thuốc tốt nhất, đây chính
là rất nhiều tiền, trong thôn có gia đình giàu có như thế sao?
"Bà là người nhà của người bệnh ư, làm
phiền bà trước tiên nên đi làm thủ tục nằm viện một chút." Bác sĩ nhắc
nhở.
"Vâng, tôi sẽ đi làm thủ tục, ông giúp tôi
chăm sóc cô bé tốt một chút." Bà Lâm lưu luyến không muốn rời đi.
Bác sĩ càng thêm chấn kinh rồi, không phải là
con gái thân sinh của bọn họ, lại có thể yêu thương như thế, thiên hạ còn có
hạng người như vậy sao?
Bà Lâm đã làm xong các thủ tục, giao nộp tất cả
phí tổn nằm viện rõ ràng, Bác sĩ kia mới không thể không tin tưởng, trên thế
giới thật sự có tồn tại người như vậy.
Ông Lâm lái xe, cuống quít về nhà lấy quần áo,
ai ngờ lúc này điện thoại ở trong túi vang lên, nhìn hiển thị trên điện thoại,
là thiếu chủ điện thoại tới, khiến cho ông có một loại cảm giác không dám nhận,
nhưng không thể không tiếp nha.
"Thiếu chủ ——"
"Không có việc gì, cô bé bị cảm mạo, Bác sĩ
đề nghị nằm viện vài ngày, cho nên ——" Ông Lâm còn chưa nói xong, đối
phương liền rống to.
"Cảm mạo, rõ ràng là các người khiến cho cô
bé cảm mạo, các người chăm sóc người như thế hả."
"Thiếu chủ, lần này là lỗi của tôi, tôi
tuyệt đối cam đoan sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa."
"Đã biết, tôi sẽ cẩn thận, có tình huống gì
mới sẽ báo cáo với cậu."
Đối phương cúp điện thoại, ông Lâm mới thở dài
một hơi thật to. Khá tốt thiếu chủ chỉ là nói ông vài câu, bằng không ông đã có
thể xong đời, xem ra cô bé này đối với thiếu chủ của bọn họ mà nói là vô cùng
quan trọng.
Ngãi Giai Giai trăn trở tỉnh lại, từ từ mở mắt
và nhìn bốn phía, thấy được quang cảnh quen thuộc, vị thuốc quen thuộc, thì cô
biết rằng, nơi này là bệnh viện, nhất thời bị dọa sợ tới mức phải ngồi dậy.
Ngồi dậy mới phát hiện, trên tay cô từng giọt nước biển truyền dịch đang rơi,
vì vậy lập tức rút châm trên lưng bàn tay ra, không để ý trên mu bàn tay có vết
máu chảy ra, vội nhảy xuống giường bệnh, vô cùng sợ hãi, lại bởi vì hai chân
không có lực, mà ngồi xuống trên mặt đất, bị choáng đầu rồi.
"Ô ô ——"
Không có cách nào rời đi, cô chỉ có thể ngồi ở
dưới giường, ôm đầu gối nức nở.
Lúc trước mẹ chính là vì như vậy mà chết đi, cô
không muốn phải đối mặt tại nơi kinh khủng này, cô chán ghét mùi vị như vậy,
chán ghét mọi thứ ở trong bệnh viện, thậm chí đã vượt ra khỏi chán ghét, mà là
sợ hãi. Bệnh viện ở trong lòng của cô chẳng khác nào là điện Diêm Vương, cô
không muốn đối mặt ở trong điện Diêm Vương. Ở trong bệnh viện, tất cả các mùi
vị đều là hắc ám, vô cùng khủng bố.
Bà Lâm vừa đi đến cửa, chợt nghe thấy bên trong
có tiếng khóc, khẩn trương đẩy cửa ra, nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngồi ở dưới đất
khóc, vì vậy tiến lên ôm cô vào trong ngực, sốt ruột hỏi, "Giai Giai,
sao mà khóc vậy, sao lại ngồi dưới đất ?"
Trời ạ, bà mới rời đi một chút, qua toilet, khi
trở về toàn bộ đều thay đổi. Trong khoảng thời gian bà rời khỏi nơi này rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Mẹ Lâm, con không muốn ở lại chỗ này, con
không muốn ở trong bệnh viện, con muốn rời đi —— ô ô ——" Ngãi Giai Giai ôm
bà Lâm khóc lớn, không ngừng run rẩy.
Cô chỉ có ghé qua bệnh viện một lần duy nhất, mà
lần đó, chính là đến xem mẹ tắt thở, cho nên nơi này đã mang mẹ của cô đi, cô
không muốn.
"Giai Giai không sao đâu, con ngã bệnh,
đương nhiên phải nằm viện, đừng sợ." Bà Lâm cứ ôm cô như vậy, không ngừng
dụ dỗ.
"Con không muốn nằm viện, mẹ Lâm con không
muốn." Ngãi Giai Giai nắm lấy quần áo của bà Lâm, sợ hãi mà cầu khẩn.
"Giai Giai ngoan, nằm viện vài ngày thôi,
như vậy bệnh của con mới khỏe hơn a!" Bà Lâm ôm cô, an ủi.
"Con không muốn nằm viện, con không muốn
——" Ngãi Giai Giai điên cuồng mà hô to, không