Pair of Vintage Old School Fru
Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324065

Bình chọn: 7.5.00/10/406 lượt.

hôm nay là sinh nhật của cô mà!

"Mẹ Lâm, làm sao người biết hôm nay là sinh

nhật của con?"

"Một người quan tâm con nói cho mẹ Lâm

biết, người đó còn chuẩn bị lễ vật, bảo mẹ Lâm thay mặt tặng cho con." Bà

Lâm vui vẻ nói, sau đó lấy ra một cái hộp nho nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng nhét vào

trong tay của cô.

"Người quan tâm con?" Hai tay của Ngãi

Giai Giai bưng lấy cái hộp nhỏ, nghi vấn nói.

Bà Lâm cứ luôn nói có một người quan tâm cô, rốt

cuộc là ai, cô tuyệt đối không biết rõ, nhưng mà bà Lâm lại không muốn nói.

"Đúng vậy, người quan tâm con, Giai Giai

mau mở lễ vật ra đi, nhìn xem bên trong là cái gì?" Bà Lâm cười tủm tỉm

nói, kỳ thật bà biết rõ bên trong là cái gì.

"Dạ." Ngãi Giai Giai từ từ cởi bỏ nơ

con bướm trên cái hộp, nhẹ nhàng mở ra, hai mắt lập tức tỏa sáng, mắt trừng to

nhìn vào trong hộp, tán thưởng, "Oa —— thật xinh đẹp!"

Bên trong là một dây chuyện bạch kim, chính giữa

có một vài viên kim cương gắn thành hình trái tim treo lủng lẳng, tỏa sáng lấp

lánh, thủ công vô cùng tinh xảo.

Đáng tiếc Ngãi Giai Giai cũng không biết những

thứ này, chỉ biết là rất đẹp.

"Lại đây, mẹ Lâm đeo cho con, đây là quà

sinh nhật của người quan tâm con tặng cho con." Bà Lâm tiếp nhận dây

chuyền và đeo cho cô.

Sợi dây chuyền này chính là thiếu chủ của bọn họ

đặc biệt sai người làm ra, toàn bộ thế giới chỉ có một cái, độc nhất vô nhị.

Bọn họ cũng chưa từng thấy thiếu chủ tốn tâm tư ở trên người con gái nhiều như

vậy, duy chỉ có cô bé này, xem ra cô đúng là độc nhất vô nhị.

Ngãi Giai Giai nhìn dây chuyền trên cổ, hai tay

nắm lấy hình tim treo lủng lẳng kia, yêu thích đến mức không muốn buông tay,

trong lòng vẫn nghĩ đến người tặng lễ vật cho cô.

Tuy cô không biết người đó là ai, nhưng mà người

này đã ở thật sâu trong lòng của cô, đợi cho đến khi cô biết rõ người đó là ai,

thì cô nhất định sẽ dùng bản thân mà đi quan tâm người đó, bảo vệ người đó.

"Giai Giai, sinh nhật vui vẻ." Ông Lâm

hưng phấn đem bánh ngọt đi tới.

"Oa, đẹp quá." Ngãi Giai Giai nhìn

bánh ngọt xinh xắn, phát ra âm thanh tán thưởng.

Từ sau khi mẹ qua đời, cũng chưa từng có ai làm

sinh nhật cho cô, cũng không có ai tặng lễ vật cho cô, người thần bí này rốt

cuộc là ai?

"Giai Giai, cho phép nói nguyện vọng, rồi

sau đó thổi nến." Bà Lâm nói ra.

"Dạ." Ngãi Giai Giai nói xong, rồi hai

mắt nhắm lại, hai tay nắm lại, yên lặng mà ước nguyện, sau đó mở to mắt, và

thổi tắt ngọn nến.

"Giai Giai, nói cho mẹ Lâm biết, con ước

nguyện cái gì?"

"Con hi vọng người tặng lễ vật cho con rồi

còn có bác Lâm và mẹ Lâm, các người mỗi ngày đều vui vẻ, mạnh khỏe."

Hiện tại cô chỉ có nguyện vọng này mà thôi,

không có những thứ khác, mấy ngày nay, cô đã có cuộc sống vô cùng hạnh phúc, cô

đã thỏa mãn rồi.

"Giai Giai ngoan, con thật sự là đứa bé

thiện lương tốt bụng." Bà Lâm kích động nói.

Ông Lâm tay đưa vào trong túi áo, lấy điện thoại

di động trong túi ra, rồi cắt đứt điện thoại.

Trong điện thoại Tề Hiên nghe thấy rất rõ lời

nói của Ngãi Giai Giai, hài lòng cười, rồi sau đó để điện thoại xuống.

Anh rõ ràng đối một cô bé sinh ra hảo cảm, thật

sự là không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà anh cũng không bài xích loại cảm giác

này, đã như vầy, thì sẽ đem cô nhét vào cánh chim của mình nha.

Rạng sáng ngày thứ hai, lúc trời còn chưa sáng,

thì Ngãi Giai Giai đã sờ soạng mà rời giường, tư mình mặc quần áo.

Ngày hôm qua cô rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, bà

Lâm và ông Lâm cho cô một căn nhà thật ấm áp, còn cho cô trải qua một sinh nhật

vô cùng khó quên, còn có người thần bí, người quan tâm cô, tặng cho cô một dây

chuyền rất đẹp, bây giờ cô thật sự rất muốn đi về phòng cỏ tranh nhìn một chút,

nơi đó có hương vị của mẹ, cô muốn nói cho mẹ biết, ngày hôm qua cô rất vui vẻ,

rất hạnh phúc.

Vì không muốn để cho ông Lâm và bà Lâm thương

tâm, nên cô tính sẽ đi một lúc rồi trở lại, trở về phòng cỏ tranh nhìn một

chút, rồi thuận tiện lấy ít đồ, trước khi bà Lâm rời giường thì sẽ trở về, như

vậy bọn họ cũng sẽ không lo lắng.

Ngãi Giai Giai lặng lẽ đi xuống cầu thang, đi ra

trước cửa lớn, rồi nhẹ nhàng mở cửa, sau đó đi ra ngoài, chạy như bay về phía

phòng cỏ tranh.

Đã nhiều ngày chưa có trở lại phòng cỏ tranh của

mình rồi, không biết bây giờ phòng cỏ tranh của cô thế nào?

Lúc Ngãi Giai Giai trở về phòng cỏ tranh, thì

lúc này mới phát hiện, nhà cỏ đã sụp đổ, hơn nữa hình như bị người ta hung hăng

giẫm qua, cành cây khắp nơi đều là bị đạp gãy.

Ngãi Giai Giai thấy thế, đột nhiên giống như

phát cuồng mà xông lên, lấy tay vẹt đám rơm rạ ra, không ngừng tìm kiếm điên

cuồng ở trong đống cỏ, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, cả người thoạt

nhìn vô cùng sốt ruột, vừa tìm vừa nức nở nói.

"Mẹ —— tượng gỗ của con đâu rồi, tượng gỗ

của con ở nơi nào?"

Tự tay điêu khắc tượng gỗ giống như mẹ để ở

trong phòng cỏ tranh, bây giờ không có ở phòng cỏ tranh, vậy tượng gỗ giống mẹ

đâu rồi, nhất định cô phải tìm cho được tượng gỗ.

Ngãi Giai Giai không ngừng đào ở trong đống cỏ,

cho dù ngón tay bị mảnh gỗ vụn đâm quẹt làm cho bị thương,