
c mắt của cô mà
lay động như vậy.
Mẹ của tôi ơi, bộ ngực
thật đúng là quá lớn, có thể đi làm bò sữa .
Trong lòng Trần Tiểu Ngoạn suy nghĩ, sau đó lại
ngẩng lên nhìn, lại thấy được khuôn mặt có chút quen thuộc, vì vậy trong đầu
tìm kiếm người này.
Ngãi Giai Giai cũng không có chú ý tới người này,
mà là không yên lòng ăn cơm của mình. Lúc này đột nhiên có một móng vuốt khoát
lên trên vai của cô, làm cho cô phải ngẩng đầu lên,
"Xin hỏi cô là ai?" Ngãi Giai Giai di
chuyển thân thể của mình, không để cho đụng phải tay có móng tay được sơn của
cô ta, nghi hoặc.
"Ngãi Giai Giai, sẽ không quên tôi mau đến
như thế chứ." Diệp Tầm Phương cao ngạo nói.
"Cô là Diệp Tầm Phương." Trần Tiểu
Ngoạn hô to nói.
"Vài năm không gặp, bạn học Trần Tiểu Ngoạn
còn nhớ rõ tôi, thật sự là bội phục." Diệp Tầm Phương tìm vị trí, ngồi
xuống.
Thời gian bốn năm, Diệp Tầm Phương đã biến thành
một mỹ nữ, dáng người có lồi có lõm, đặc biệt cái bộ ngực kia của cô ta, là đàn
ông đều yêu thích.
Trần Tiểu Ngoạn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của
Diệp Tầm Phương, đang nghiên cứu hai cái quả đào thật to của cô ta là do kỹ
thuật hay là trời sinh .
Nếu như là do kỹ thuật, khẳng định cô ta trở về
dán quảng cáo nói với quần chúng, nếu như là trời sinh, cô ta cũng không cần đi
làm quảng cáo .
"Cô tới làm gì?" Ngãi Giai Giai kỳ
quái hỏi, rất không muốn gặp người này. Cô có một loại trực giác, cô gái này sẽ
mang vận rủi đến cho cô. (trực giác chính xác)
"Tôi là tới đưa cho cô thiếp mời ."
Diệp Tầm Phương nói, từ trong túi của mình lấy ra một tờ thiếp mời màu đỏ tinh
xảo, phóng tới trước mặt Ngãi Giai Giai, đắc ý nói, "Năm ngày sau là ngày
tôi và Tề Hiên đính hôn, hoan nghênh cô tới tham gia."
Nghe được những lời này của Diệp Tầm Phương,
Ngãi Giai Giai hoảng hốt, đánh đổ cả cà mèn trên mặt đất.
Thiếu chủ muốn cùng cô gái này đính hôn, vậy có
phải ý là thiếu chủ không cần cô nữa không?
"Điều đó không có khả năng, tôi không
tin." Ngãi Giai Giai đem thiếp mời đẩy ra, dùng ngữ khí khẳng định nói.
Thiếu chủ không thể không cần cô, anh ấy nói qua,
đợi cô trưởng thành làm vợ của anh, cô nhớ rõ , cô nhớ rất rõ ràng.
"Tề Hiên một tuần trước đã trở về nước, xin
hỏi anh ta có đi tìm cô sao?" Diệp Tầm Phương cao ngạo nói.
Cô đương nhiên biết rõ Tề Hiên không có đi tìm
Ngãi Giai Giai, bởi vì nếu như anh ta dám đi tìm, như vậy tập đoàn Tề thị sẽ
tuyên cáo phá sản, anh ta dám ư, ai bảo tập đoàn Diệp Thị bọn họ mạnh hơn so
với Tề thị!
Diệp Tầm Phương bởi vì khống chế được Tề Hiên mà
đắc ý, trong lòng đã nắm chắc mười phần, Tề Hiên nhất định sẽ là chồng của cô,
nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như cô từ bỏ người đàn ông này.
"Thiếu chủ đã trở lại, thiếu chủ thật sự đã
trở lại, thật tốt quá." Ngãi Giai Giai bởi vì Tề Hiên đã trở lại, vô cùng
hưng phấn, đem lời nói của Diệp Tầm Phương ném ra sau ót.
"Một người ngu ngốc, chớ vọng tưởng Ma Tước
biến Phượng Hoàng, cô chính là Ma Tước vĩnh viễn không trèo lên đến mặt đài,
căn bản là không xứng với Tề Hiên, cô đi theo Tề Hiên, sẽ chỉ là vết nhơ của
anh ta, hiểu chưa, Ma Tước tiểu thư." Diệp Tầm Phương châm chọc nói, sau
đó đứng lên, đem thiếp mời lần nữa đẩy tới trước mặt Ngãi Giai Giai, cao ngạo
nói , "Tuy cô chỉ là một Ma Tước, nhưng mà tôi không ngại tại bữa tiệc
đính hôn của tôi xuất hiện một Ma Tước đến giúp chim phượng hoàng tôi đây."
Ngãi Giai Giai nghe xong lời nói của Diệp Tầm
Phương..., thân thể chấn động, trên mặt hoàn toàn bối rối cùng sợ hãi.
Cô cùng Tề Hiên ở cùng một chỗ, sẽ trở thành vết
nhơ của Tề Hiên, vì sao, vì sao cô là vết nhơ của Tề Hiên?
"Được rồi, tôi đi, con người của tôi rất
rộng rãi, nếu như cô muốn gặp Tề Hiên, như vậy đi đến Tề thị tìm anh ta đi,
chính là cái địa chỉ này." Diệp Tầm Phương đứng lên, đem danh thiếp cá
nhân của Tề Hiên phóng tới trên thiếp mời cho Ngãi Giai Giai, sau đó xoay
người, yêu mị bước đi như mèo mà rời đi.
Diệp Tầm Phương đi rồi, Ngãi Giai Giai lập tức
cầm lấy thiếp mời cùng danh thiếp, chạy xông ra bên ngoài.
"Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn sau đó
đi theo, giữ cô lại.
"Giai Giai, cậu muốn đi đâu vậy?"
"Mình muốn đi tìm thiếu chủ." Ngãi
Giai Giai khẳng định nói, sau đó hất tay Trần Tiểu Ngoạn ra, hướng phía ngoài
cửa trường chạy đi.
Cô đợi bốn năm mới đợi được tin tức của thiếu
chủ, tuy tin này không phải tin tốt, nhưng mà cô vẫn rất kích động, rất khát
vọng nhìn thấy thiếu chủ, cho nên mặc kệ như thế nào, cô không thể không đi.
Trần Tiểu Ngoạn muốn đi cùng, nhưng lại bị giáo
viên bắt gặp.
"Bạn học Trần Tiểu Ngoạn, mau lên lớp, trò
còn ở nơi này làm cái gì, còn không mau trở về phòng học."
"Dạ, con lập tức trở lại."
Giáo viên cũng ra mặt, cô có thể nói không ư,
xem ra chỉ có thể để cho Ngãi Giai Giai đi một mình.
Ngãi Giai Giai ra cửa trường, lập tức chặn một
chiếc xe, nói cho lái xe biết địa chỉ trên danh thiếp.
Cô muốn đi tìm thiếu chủ của cô, thiếu chủ kia
đã để cho cô đợi bốn năm, thiếu chủ không tự mình nói cho cô biết, anh muốn
cùng Diệp Tầm Phương kia đính hôn, cô không tin. Vì sao anh