
au, ông đi đừơng quan đạo của ông, tôi đi cầu độc mộc của tôi.” Trần
Tiểu Ngoạn nghe Hác Cường gọi cô thân mật như vậy, thì có chút quái lạ.
“Tiểu Ngoạn thật ra thì tôi” —— Hác Cường muốn
nói thật ra thì ông là ba của cô, nhưng lại nói không nên lời. Năm đó ông vứt
bỏ con gái, không biết đứa con gái này còn nhận người ba như ông hay không.
“Đã nói ông đừng có gọi thân mật, mà ông còn
nói nữa. Yên tâm đi ba tôi nợ tiền ông, tôi nhất định sẽ trả lại cho ông, không
cần bộ dạng nôn nóng lo lắng như tôi sẽ không trả tiền lại vậy.” Trần Tiểu
Ngoạn cố gắng nhấn mạnh, mình sẽ trả tiền.
Nhưng cô càng nói như thế, Hác Cường lại càng
không nói nên lời, nói cho cô biết ông là ba của cô.
“Mẹ nuôi chúng ta đi thôi. Ông bác này, nếu như
mà mẹ nuôi tôi thật sự nợ tiền ông, vậy ông đến Tề thị tìm ba tôi. Tôi nói cho
ông biết, ba tôi gọi là Tề Hiên.” Tề Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn đi ra
khỏi cửa, nhưng Hác Cường lại không có cản bọn họ lại, mà lưu luyến nhìn bóng
lưng của Trần Tiểu Ngoạn.
Con gái của ông lại không nhận ra ông, là cố ý
không nhận ông hay là thật sự đã quên ông đây. Hác Cường nhìn Trần Tiểu Ngoạn
và Tề Tiểu Hiên biến mất, sau đó mang theo đau buồn ở trong lòng rời đi. Mặc kệ
như thế nào cuối cùng cũng đã tìm được con gái, ngày sau cũng nên bồi thường
cho đứa con gái này thật tốt.
Trần Tiểu Ngoạn quay đầu lại liếc mắt nhìn Hác
Cường, cảm thấy người này rất quen thuộc, có một loại cảm giác rất thân thiết,
nhưng cô vẫn không nói ra đựơc là cảm thấy giống ai. Tại sao người này lại
giống như người ba kia, thật sự là ba của cô sao. Sẽ không, nếu như ba có trở
lại tìm cô, thì đã sớm trở lại.
Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên mới vừa đi, thì
Nghiêm Chính Phong mang theo một đám người vọt vào, tìm kiếm khắp nơi thì thấy
một người chết. Thấy không còn có ai ở trong này, vì vậy khẩn trương lo lắng,
trong lòng tức giận đến nơi khác đi tìm, gần như tìm khắp nơi có xăng của thành
phố.
Tề Tiểu Hiên đột nhiên cúp điện thoại, chỉ nói đựơc
mấy chữ ‘hoạch kế AB’, khiến cho Tề Hiên vô cùng lo lắng, không biết rốt cuộc
Nghiêm Chính Phong có tìm được bọn họ không, hay là lúc bọn họ đang gọi điện
thoại thì đã bị Diệp Tầm Phương phát hiện.
“Thiếu chủ, mới vừa
rồi là anh đang nói chuyện với Tiểu Hiên phải không? Anh nói cho em biết có
được hay không?” Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên đột nhiên cúp điện thoại thì rất
kích động mà hỏi anh.
Mới vừa rồi cô rõ ràng nghe được tiếng của Tề
Tiểu Hiên trong điện thoại, tại sao đột nhiên lại cúp điện thoại chứ.
“Giai Giai, thật ra thì anh đã sớm biết Tiểu
Hiên và Tiểu Ngoạn ở trong tay Diệp Tầm Phương, cũng biết Diệp Tầm Phương lấy
bọn họ để uy hiếp em. Nếu như vậy thì anh sẽ trình diễn xem Tăng Hải Lâm muốn
làm cái gì. Tiểu Hiên cũng sẽ gọi điện thoại nói cho anh biết, cho nên anh mới
có thể trùng hợp như vậy mà xuất hiện ở trước mặt em, đều giải quyết tất cả.”
“Thì ra là anh đã sớm biết, ha ha” —— Ngãi Giai
Giai gượng cười. Thì ra cô vẫn luôn lo lắng vô ích, bởi vì chuyện gì Thiếu chủ
cũng biết, thậm chí biết bước kế tiếp Tăng Hải Lâm sẽ làm cái gì, mà cô còn
ngây ngốc cái gì cũng không biết.
“Giai Giai không có chuyện gì đâu, anh sẽ không
để cho Diệp Tầm Phương và Tăng Hải Lâm động tới một sợi lông của em.” Tề Hiên
ôm Ngãi Giai Giai mà hứa hẹn.
“Nhưng Tiểu Hiên và Tiểu Ngoạn vẫn còn ở trên
tay bọn họ. Nếu như mọi người đều biết chuyện này, Diệp Tầm Phương nhất định sẽ
làm hại bọn họ. Bọn chúng nhất định sẽ làm như vậy.” Ngãi Giai Giai vùi vào
trong ngực của Tề Hiên mà đau lòng khóc. Lúc này mà Diệp Tầm Phương cũng biết,
có phải sẽ gây bất lợi với Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên hay không đây?
“Yên tâm đi, anh đã phái người đi tìm bọn họ.
Tin rằng không bao lâu sẽ tìm được bọn họ. Nơi có xăng của thành phố này không
nhiều lắm, đều tìm từng cái một cũng không khó.”
“Thiếu chủ, có phải anh biết đựơc chỗ Diệp Tầm
Phương bắt bọn họ đúng không?” Ngãi Giai Giai rất kích động kéo tay Tề Hiên
hỏi.
“Anh chỉ biết bọn họ bị giam ở một nơi có xăng,
về phần là nơi nào thì bây giờ vẫn đang tìm, nhưng anh tin rằng rất nhanh sẽ có
tin tức, em đừng lo lắng.”
“Có thật không, vậy thì tốt rồi, Tiểu Hiên cũng
sắp về nhà, Tiểu Ngoạn cũng vậy, thật sự là quá tốt.” Ngãi Giai Giai thật cao
hứng lấy tay lau nước mắt.
Cô trông mong giờ khắc này đã lâu rồi, mặc dù
chỉ là mấy ngày ngắn ngủn, nhưng cô lại cảm thấy như là đã mấy năm, cuối cùng
lại để cho cô hi vọng.
“Đi thôi, chúng ta đi về nhà chờ tin tức của
Tăng Hải Lâm có được không?” Tề Hiên cưng chìu ôm Ngãi Giai Giai.
“Được, nói không chừng bọn họ đã ở trong nhà chờ
chúng ta, chúng ta đi nhanh một chút.” Ngãi Giai Giai giống như đã không kịp
chờ đợi muốn về nhà, giống như Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đang ở trong nhà
chờ đợi cô vậy.
“Đựơc, đừng có gấp, đi chậm một chút nếu không
sẽ ngã đấy.” Tề Hiên thấy Ngãi Giai Giai vui vẻ như thế cũng cao hứng theo. Hi
vọng Trần Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên ở nhà chờ bọn họ, bằng không Ngãi Giai Giai
nhất định sẽ thất vọng đau lòng.
Ngãi Giai