
đau mới
là ngừơi, chúng tôi có thể chịu được cực khổ như vậy, nhất định là người trên
mọi ngừơi. Ngược lại là cô, một chút khổ sở nhở cũng không thể chịu đựơc, thì
chính là ngừơi dưới mọi người.” Trần Tiểu Ngoạn lần nữa mở to mắt châm chọc
Diệp Tầm Phương.
“Cô.” —— Diệp Tầm Phương bởi vì những lời này
của Trần Tiểu Ngoạn mà tức một trận.
“Cô cái gì mà cô, không có việc gì thì đừng cản
trở giấc ngủ của tôi.” Trần Tiểu Ngoạn trừng Diệp Tầm Phương, sau đó quay
đầu đi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Mẹ nuôi, mẹ nói nhiều như vậy làm gì chứ, làm
phiền đến giấc ngủ của con.” Tề Tiểu Hiên không vui oán trách một câu. Tề thị
thầm toan tính làm hại Diệp Tầm Phương, ý bảo cô là người không đáng để bọn
họ nói quá nhiều.
“Đựơc, mẹ nuôi cũng không nói nhiều với cô ta,
chúng ta tiếp tục ngủ đi. Nhưng có một vấn đề tôi muốn hỏi. Diệp Tầm Phương ở
đây là nơi nào mà mùi xăng nồng nặc như vậy.” Trần Tiểu Ngoạn cố ý bày ra bộ
dạng có vẻ chán ghét, ý đồ muốn từ lời nói của Diệp Tầm Phương, mà biết nơi
này là nơi nào. Nếu đựơc vậy thì tốt rồi, cô sẽ có thể báo với Tề Hiên để trực
tiếp tới cứu bọn họ.
“Tôi sẽ không ngốc như vậy, mà nói cho các ngừơi
biết nơi này là nơi nào.” Diệp Tầm Phương rất đắc ý mà nói một câu.
“Vậy cô nói cho chúng tôi biết kế hoạch của cô
sẽ không ngốc, dù sao chúng tôi cũng không trốn thoát được, cũng không có khả
năng nói cho biết Tề Hiên bất cứ chuyện gì. Chỉ là muốn biết nơi này là nơi
quỷ quái nào mà thôi, không nói thì tôi đi ngủ.” Trần Tiểu Ngoạn tìm một chỗ
thoải mái, không thèm để ý tới Diệp Tầm Phương.
“Tôi cao hứng cô quản được sao, tôi thích đem kế
hoạch nói cho các ngừơi biết, cho các ngừơi nhìn thấy thành quả của tôi. Nhưng
hôm nay kế hoạch bị thất bại, Ngãi Giai Giai và Tề Hiên rõ ràng là may mắn,
lại trùng hợp như vậy. Nhưng lúc này tôi tuyệt đối sẽ không để cho có chuyện
trùng hợp phát sinh.” Diệp Tầm Phương ngồi chồm hổm xuống nắm cái cằm của Tề
Tiểu Hiên, kéo khuôn mặt của cậu đến trước mặt cô, để cho cậu đối diện với cô.
“Người đàn bà xấu, bà muốn làm gì?” Tề Tiểu
Hiên trừng mắt Diệp Tầm Phương tức giận hỏi,
tuyệt đối không sợ cô ta, tuy cái cằm rất đau nhưng cậu tuyệt đối sẽ không kêu
đau.
“Diệp Tầm Phương đừng cứ mãi đối phó với một
đứa bé, cô hãy hứơng về phía tôi đi.” Trần Tiểu Ngoạn thấy Diệp Tầm Phương
véo cái cằm của Tề Tiểu Hiên, nên cô lo lắng Diệp Tầm Phương sẽ làm tổn
thương Tề Tiểu Hiên. Ngừơi đàn bà này thật đúng là đáng ghét, chuyên bắt nạt
một đứa nhỏ.
“Một đứa bé so với đối phó một người lớn dễ dàng
hơn, tôi nói cho các ngừơi biết, ngày mai tôi sẽ bảo Tăng Hải Lâm cầu hôn Ngãi
Giai Giai trước mặt mọi người cầu hôn, xem lúc này Tề Hiên còn có thể trùng
hợp mà xuất hiện không, làm sao giải thích cùng với đám phóng viên truyền thông
kia, hừ.” Diệp Tầm Phương dùng sức vung cái cằm của Tề Tiểu Hiên, sau đó đứng
lên kiêu ngạo rời đi.
“Trước mặt mọi người cầu hôn, để xem Tề Hiên
còn nói dối thế nào, nhưng Tề Hiên hẳn là chưa biết rõ ngày mai Tăng Hải Lâm
sẽ cầu hôn nha, có khi cũng phải đợi đến lúc báo chí phát ra thì mới biết được
không chừng.
“Ôi, cái ngừơi đàn bà xấu xa này sao luôn gây
khó dễ với cái cằm của tôi vậy, lỡ cằm của tôi bị biến dạng thì làm sao bây
giờ, thật là.” Tề Tiểu Hiên oán trách chịu đựng cái cằm đau đớn.
“Tiểu Hiên không có sao chứ, đến mẹ nuôi thổi
cho con một chút.” Trần Tiểu Ngoạn dùng miệng thổi hơi lên càm của Tề Tiểu
Hiên.
“Mẹ nuôi, con không sao, nghe lời nói vừa rồi
của ngừơi đàn bà xấu, hẳn là ba đã thực hành kế hoạch A thành công, con đây an
tâm rồi. Cuối cùng cũng qua một cửa.” Tề Tiểu Hiên thở dài một hơi.
“Con đừng có cao hứng, vừa rồi Diệp Tầm Phương
kia không phải nói, muốn Tăng Hải Lâm ngày mai cầu hôn với mẹ con sao, sau đó
trước nhiều truyền thông như vậy, mặc kệ ba của con nói như thế nào, cũng vô
dụng, mau nghĩ biện pháp đi.” Diệp Tầm Phương này thật đúng là quá nhàm chán
rồi, không có việc gì ăn no rỗi việc lại chuyên làm ngừơi phá hư gia đình nhà
người ta. Đối với người như vậy không có gì để nói.
“Đúng nha, cầu hôn trước mặt mọi người , cái
này so với đi khách sạn còn khó hơn, mặc kệ nói thế nào, truyền thông cũng sẽ
xôn xao, làm thế nào đây.” Tề Tiểu Hiên bắt đầu rầu rĩ, không ngừng nghĩ biện
pháp, hy vọng có thể nghĩ ra biện pháp tốt, trợ giúp ba mẹ của mình.
“Đầu ta không dùng được, nghĩ không ra biện pháp
tốt gì, con nghĩ đi.” Trần Tiểu Ngoạn bất đắc dĩ nói, sau đó nhắm mắt lại
tiếp tục ngủ. Cảm thấy nên cầu nguyện cho Ngãi Giai Giai và Tề Hiên có thể
vượt qua cửa ải này thì tốt hơn.
Tề Hiên chở Ngãi Giai Giai trở về, thì thấy bà
Lâm đang ở cửa ra vào lo lắng, thấy Ngãi Giai Giai đã trở về mới yên tâm.
“Giai Giai, rốt cuộc con đã đi đâu, làm ta lo
lắng muốn chết.”
“Mẹ Lâm thực xin lỗi, con” —— Ngãi Giai Giai
không biết nên giải thích thế nào, nên bất đắc dĩ hứơng ánh mắt về phía Tề
Hiên. Nói dối cô không biết, mà mượn cớ cô càng sẽ không, cái gì cũng không