
ừng.
Tôi căn bản không biết anh ta, mà anh ta lại cầm lấy tay của phu nhân tôi
không thả, có nhiều khả năng là bọn bắt cóc.” Tề Hiên nhẫn nại chết cũng
không biểu hiện ra với đám phóng viên, chỉ vào Tăng Hải Lâm căm tức nhìn
anh ta.
“Tề Hiên, anh” —— Tăng Hải Lâm không thể tưởng
được là Tề Hiên sẽ sử dùng chiêu này, kết quả tất cả phóng viên lập tức vây
quanh Tăng Hải Lâm hỏi không ngừng.
“Xin hỏi vị tiên sinh này, anh vì sao nắm tay
Tề phu nhân đến khách sạn, hơn nữa Tề phu nhân lại giãy dụa, chẳng lẽ anh
thật sự có ý đồ bất chính.”
“Xin hỏi vị tiên sinh này, anh có phải yêu mến
Tề phu nhân hay không?”
Tăng Hải Lâm không muốn trả lời câu hỏi của
phóng viên, cố gắng chen ra ngoài cửa, sau đó
lên xe của mình nhanh chóng rời đi.
Tề Hiên đắc ý nhìn Tăng Hải Lâm rời đi, nhìn
đám ký giả kia đuổi theo anh ta không tha, sau đó định mang Ngãi Giai Giai
đi, ai ngờ còn chưa đi thì phóng viên đã vây trở lại.
“Tề tổng tài, xin hỏi tình cảm giữa ngài
và phu nhân tốt không?”
“Tề tổng tài, vì sao không thấy ngài và phu
nhân cử hành hôn lễ.”
Đám ký giả kia vẫn hỏi không ngừng, giống như
không chiếm được tin tốt thì thề không bỏ qua.
“Mọi người hãy im lặng nghe tôi nói.” Tề Hiên
rất bình tĩnh đối với mấy phóng viên chen lấn đến trước mặt.
Lúc này tất cả phóng viên đều yên lặng, vội
vàng cầm lấy notebook và bút giống như ghi nhớ lời Tề Hiên nói.
“Phu nhân của tôi, cô ấy rất yêu tôi, yêu đến
nỗi nguyện ý vì tôi trả giá hết thảy, kể cả tánh mạng của cô ấy, đương nhiên
tôi cũng rất yêu phu nhân của tôi. Về phần chuyện hôn lễ của chúng tôi, thì
vào khoảng tuần sau sẽ cử hành một cuộc hôn lễ lớn, mời người của mọi tầng
lớp tham gia. Tôi sẽ dùng cả đời của mình để che chở cho người tôi yêu. Tên
của cô ấy rất đẹp, gọi là Ngãi Giai Giai.” Tề Hiên ở trước mặt đám phóng
viên thâm tình nhìn Ngãi Giai Giai, công khai chuyện của bọn họ trước mọi
người.
“Thiếu chủ, em” —— Giờ khắc này Ngãi Giai Giai
căn bản cũng không biết nói gì, cũng không biết tại sao sự tình lại biến thành
như vậy. Cô căn bản không biết rằng thật sự khó có sự trùng hợp, đúng lúc thiếu
chủ tới nơi này gặp khách hàng. Nhưng lời nói của thiếu chủ thật sự làm cho cô
rất cảm động. Đây là lần đầu tiên thiếu chủ ở trước mặt mọi người, công khai
thân phận của cô. Đây là điều mà cô chờ mong đã lâu.
“Giai Giai, cái gì em cũng không cần nói, từ nay
về sau có anh ở bên cạnh em, cái gì em cũng không cần sợ, em chỉ cần an tâm làm
cô dâu của anh là đựơc rồi.” Tề Hiên kéo tay của Ngãi Giai Giai, trước mặt
mọi người , đám phóng viên, nhẹ nhàng hôn, để cho mọi người chứng kiến tình yêu
của bọn họ.
Tề Hiên vừa hôn xuống, tất cả phóng viên đều vỗ
tay chúc phúc bọn họ, nhưng mà ở trong góc có một đôi mắt đang tức giận. Đôi
mắt nhìn chằm chằm vào Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.
Diệp Tầm Phương muốn đến nhìn xem tình huống
như thế nào, ai ngờ kết quả lại như vậy. Vì sao trùng hợp đụng phải Tề Hiên
đang gặp khách hàng ở đây, đáng ghét.
Quên đi. Bọn họ gặp may mắn thôi, lúc này cô
không thành công, còn có thể lại một lần nữa, cô cũng không tin mỗi lần đều sẽ
trùng hợp như vậy. Diệp Tầm Phương mang kính râm, tà ác cười đắc ý rời đi.
Tề Hiên chỉ lo kéo Ngãi Giai Giai đi, căn bản
không có phát hiện Diệp Tầm Phương ở bên cạnh, nhưng anh cũng không để ở
trong lòng. Nếu Diệp Tầm Phương có xuất hiện ở đây cũng bình thường thôi.
“Thiếu chủ, chúng ta” —— Ngãi Giai Giai bị Tề
Hiên kéo lên xe, mà vẫn không hiểu gì cả.
“Đừng nói gì nữa, chúng ta về nhà nói đi phóng
viên nhiều lắm.” Tề Hiên cài chặt dây an toàn cho Ngãi Giai Giai, rồi lập tức
lái xe đi.
Câu hỏi của đám ký giả kia, nhất định là hỏi
không hết. Trả lời vài câu hỏi quan trọng thì đại cáo thành công, chắc hẳn
Diệp Tầm Phương biết là kết quả như vậy, nhất định sẽ tức chết đi. Sự tình
hoàn thành rất thuận lợi, Tề Hiên rất hưng phấn vừa lái xe vừa cười. Nhưng mà
trong lòng Ngãi Giai Giai lại cười không nổi lo lắng cho Trần Tiểu Ngoạn và
Tề Tiểu Hiên.
Diệp Tầm Phương rời khỏi khách sạn, sau đó
trong bụng tức giận tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên, căm tức
nhìn bọn họ không nói được lời nào. Tề Hiên xuất hiện ở khách sạn chỉ là trùng
hợp thôi, tuyệt đối sẽ không còn có lần thứ hai.
“Diệp Tầm Phương, cô có chuyện thì nói mau, có
rắm mau thả đi, thả xong rồi thì bước đi, đừng làm người ta chướng mắt.” Trần
Tiểu Ngoạn rất khinh thường liếc nhìn Diệp Tầm Phương, sau đó tiếp tục nhắm
mắt lại làm bộ đang ngủ.
Tề Tiểu Hiên ngay cả nhìn cũng không nhìn
Diệp Tầm Phương, tựa vào ngừơi Trần Tiểu Ngoạn, ngủ rất ngon.
“Tôi thật sự là bội phục các ngừơi đó, ở hoàn
cảnh này cũng có thể ngủ được, quả nhiên là mạng khổ, cũng chỉ có những ngừơi
mạng khổ mới ở hoàn cảnh này mà ngủ.” Diệp Tầm Phương không ngại hai người
bọn họ không mở mắt nhìn, cô chỉ cần bọn họ có thể nghe được lời nói của cô là
được rồi.
“Cô có nghe nói qua chưa, nếm trải khổ