
nói
Mẹ hỏi chuyện mẹ Ba tỏ ra đồng tình, vừa lo lắng:
- Nghe
nói tự tử cũng di truyền đấy, những người trong lòng không thanh thản sinh con
cũng dễ mắc chứng không thanh thản. Không biết cậu này tình tình ra sao? Bình
thường dễ biểu hiện cổ hủ ở những việc nào?
- Con
không cảm thấy.
- Nhưng
mẹ cảm thấy cậu ấy có phần cổ hủ, con có thấy cậu ấy tính thời gian con thế chỗ
và chuyển chính thức giống như người xưa. – mẹ nói. – Có thể cậu ấy khó chịu
lắm khi phải chờ thêm một ngày, cho nên phải tính thật rõ ràng. Cũng có thể là
con người nói lời giữ lời, cho nên tính rõ ràng và làm bằng được mới thề thốt.
Chỉ cần không cổ hủ đến mức quá đáng, có thể là con người đáng yêu. Chỉ sợ
vướng vào việc gì đó không rút ra được thì nguy hiểm.
Thu nhớ lại lúc Ba tính toán, cảm thấy anh cổ hủ đến
đáng yêu.
Mẹ lại hỏi những chuyện có liên quan đến Ba, năm nay
anh bao nhiêu tuổi, có hút thuốc không, có hay chửi mắng đánh đập người khác
không, tốt nghiệp ở đâu, ham thích gì, quê ở đâu, vân vân. Thu lấy làm lạ, hỏi
mẹ:
- Vừa rồi
anh ấy ở đây tại sao mẹ không hỏi?
- Hỏi
những chuyện ấy lại cho rằng mẹ kén rể, mẹ không thể để cậu ấy nghĩ như thế.
Hôm nay mẹ nói chuyện chỉ là để cậu ấy đừng tìm đến con.
Thu nhớ lại, Ba vui mừng nói mẹ đã đồng ý việc của hai
người, nên có phần buồn cho anh.
- Bố anh
ấy làm gi? – Mẹ hỏi
- Nghe
nói làm tư lệnh quân khu.
Mẹ im lặng giây lát, nói:
- Mẹ cảm
thấy cậu ấy không phải là con nhà bình thường. Người xuất thân trong gia đình
như thế rất khó thông cảm với người xuất thân như nhà ta. Giải phóng quân giải
phóng ai? Tức là giải phóng công nhân, nông dân khỏi áp bức của địa chủ, tư
bản, bố cậu ấy với bố con là hai giai cấp đối lập. Có thể gia đình cậu ấy không
biết chuyện của con.
Thu chưa hề nghĩ xa đến thế, nhưng nghe mẹ nhắc cũng
cảm thấy khá là nghiêm trọng. Thu rất hi vọng nói:
- Mẹ anh
ấy cũng là tiểu thư con nhà tư sản, nhưng bố anh ấy đâu có bỏ.
- Nói
thật, thái độ cộng sản đối với tư sản khác xa với địa chủ. Nhà tư bản lúc bấy
giờ vẫn đại diện cho thế lực đang lên, còn địa chủ dại diện cho thế lực lạc
hậu. Cộng sản cách mạng, đầu tiên là phải cách mạng địa chủ. Dù sao thì chuyện
của con, con đừng qua hy vọng, cái ngưỡng của gia đình ấy là không thể qua nổi.
Có thể không cần phải suy nghĩ nhiều, vì trong một năm chờ đợi cậu ấy sẽ không
còn hứng thú.
Thu không phục, cố biện hộ:
- Anh ấy
bảo sẵn sang chờ suốt đời…
- Nói như
thế ai chả nói được? Liệu có ai chưa nói câu ấy? Anh ấy nhanh nhẩu nói “suốt
đời” bản thân cũng không có biểu hiện thiết thực. Không thể xem nhẹ câu nói
“suốt đời”, liệu ai có thể sớm dự đoán cuộc đời mình ra sao?
Mẹ nhìn vẻ mặt không phục của Thu, lại nói:
- Con còn
nhỏ tuổi, chưa tiếp xúc nhiều, nghe cậu ấy nói như vậy đã vội tin. Con lớn lên,
tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện mỗi người con trai theo đuổi con đều nói câu ấy,
đều nói chờ con suốt đời. Nhưng nếu chỉ một năm con không để ý đến, rồi con
thấy cậu ấy chờ có chờ con hay không? C sẽ sớm bỏ chạy sớm!
Thu nghĩ, mẹ biết con trai không chờ nổi một năm, vậy
tại sao lại bắt anh ấy chờ? Chắc chắn mẹ muốn thử thách anh ấy. Thu rất muốn nó
với Ba ý đồ của mẹ để anh qua được thử thách. Nhưng Thu lại nghĩ, bảo với anh
rồi còn thử thách gì nữa?
Có phải tất cả con trai đều nói năng khoác lác, không
đáng tin cậy không? Có thể cũng nên thử thách Ba để xem anh là con người thế
nào? Vấn đề là “chờ” không phải là thi tốt nghiệp, không thể nói tốt nghiệp rồi
là được cấp bằng, sau đấy không còn lo lắng gì nữa. Cứ coi như anh chờ được một
năm cũng không thể chứng minh anh chờ được hai năm, anh chờ hai năm cũng không
thể chứng minh anh chờ được suốt đời. Nói như vậy e rằng phải để anh chờ suốt
đời thì mới chứng minh được anh chờ suốt đời.
Cuối cùng Thu không hiểu chữ “chờ” có ý nghĩ gì. Thu
bảo anh “chờ” ý muốn bảo anh “yêu”. Thu muốn hỏi anh: “ Anh có thể chờ em suốt
đời được không?”. Có điều Thu không quen nói tiếng “yêu”, chỉ dùng từ ngữ người
địa phương vẫn quen dùng là “chờ”. Nhưng hình như “chờ” và “yêu” có chỗ không
giống nhau, dùng chữ “chờ” có ý hai người không sống bên nhau, cho nên “chờ” có
ý nghĩa yêu nhưng không thấy mặt nha. Ba không gặp Thu, liệu anh có yêu Thu hay
không?
Thu suy nghĩ tâm tư mình, không biết mẹ còn nói gì nữa
không, chỉ nghe thấy tiếng em gái:
- Chị
Thu, em hỏi chị, tay anh ấy làm sao thế? Buổi sáng đến không thấy có chuyện gì?
- Anh ấy
bảo chị đi bệnh viện, chị không chịu, vậy là anh ấy cứa tay cho chảy máu, chị
mới chịu để anh ấy đưa đi bệnh viện.
Mẹ cau mày:
- Con
người trông rất đằm tính, vậy mà làm cái chuyện điên rồ ấy à? Điên rồ là biểu
hiện không chín chắn, người điên khùng rất nguy hiểm, làm việc gì cũng cực
đoan. Lúc thích ai có thể thích cực điểm, nhưng lúc căm giận cũng căm giận cực
điểm, việc gì cũng có thể làm. Cho nên đối với những người ấy tốt nhất là kính
nhi viễi, chỉ có thể là người thuận theo anh ta, nếu không thuận theo sẽ gây
rắc rối, những lúc anh ta tức giận có thể không từ một hành động nào.