
tiểu nữ tử này đây” Giang Thu Nhan nói xong còn cười hắc hắc.
kéo tay ta “xem này, Tiểu Giang còn tặng cho nó trạc tử gia truyền”
“oa, ngươi biến thành vợ của Tiểu Giang?
Chúng ta sao không biết? hiện tại tiểu Giang khỏe không, hắn đối tốt với ngươi không, hiện tại hắn thế nào?” ba lão quái lập tức bu lại, khiến
ta cảm thấy ngột ngạt.
Kì điên cười gian “ngươi là thê tử của Tiểu Giang, còn chưa hỏi qua chúng ta đâu”
Tú họa vỗ đầu “xong rồi, xong rồi, chúng ta bức Ý Vân cùng Độc Cô Hàn bái đường”
“tiểu Giang nếu biết chúng ta đem vợ của nó bức hôn với người khác, nhất định sau này không giết chết chúng ta mới
là lạ” Cùng thư sinh đau buồn nói.
Giang Thu Nhan tặc lưỡi “không quan hệ, chúng ta lừa tiểu Giang về đây, thế nào”
Ta trợn mắt “Giang tiền bối, ta là nữ nhân
đã có gia thất, cả con cũng đã có” lòng ta thập phần buồn bực, bị bọn
hắn nháo một hồi, thực sự dở khóc dở cười.
“không quan hệ” nàng lấy một phong thư đưa cho ta “đây là thư của tên mặt lạnh”
“cái gì?” ta kinh ngạc, chộp lấy bức thư.
“viết cái gì?” kì điên tò mò nhìn lén,tựa như hận không được cầm bức thư lên đọc vậy..
“ta cũng muốn xem” Tú họa cũng tham gia náo nhiệt.
Ta mặc kệ 4 lão quái, mở thư ra xem,
vừa đọc được vài chữ, nước mắt nóng bỏng lại chảy ra, nhỏ xuống thấm ướt từng chữ trên lá thư. Mắt ta cũng mờ đi rồi, nước mắt ngày một nhiều,
nhưng ta vẫn cố đọc từng chữ, từng chữ, rồi nhẹ nhàng gấp lá thư vào,
hai tay ôm chặt lá thư vào ngực, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Không phải chỉ là li hôn thôi sao, vì sao
lại đau đớn như vậy, vì sao tim ta như muốn bị bóp nát, vì sao ta lại
khóc đến như vậy?
Đúng vậy, thư hắn gửi cho ta, chính là giấy từ hôn. Mỗi một chữ, đều như một thanh đao, chậm rãi cắt nát tim ta.
Hắn không thích ta đi theo hắn, ta có thể nguyện ý một đời xa hắn. ta có thể ẩn cư trong này, nuôi dạy đứa nhỏ, cũng có thể nói với đứa nhỏ rằng : con à, cha con là Độc Cô Hàn. Ít nhất khi đó đứa trẻ cũng có cha. Hắn không tìm ta, ta còn có thể tự lừa bản thân rằng hắn có việc phải làm,
không rảnh tìm ta. Nhưng hắn đã gửi hưu thư, chính là đập tan tất cả hi
vọng của ta, đập tan tất cả ảo tưởng của ta, ngay cả một chút tự lừa
mình lừa người hắn cũng không cho ta, một chút an ủi cũng không có…
Giang Thu nhan thấy ta như vậy, liếc
mắt với ba lão nhân, ba lão nhân hiểu ý, nhẹ nhàng đi ra ngoài, chỉ để
ta và Giang thu Nhan ở lại trong phòng.
“Ý Vân, muốn khóc thì khóc, đừng nhịn”
Giang thu Nhan ôm nhẹ ta “ta biết ngươi rất khổ tâm, muốn khóc thì khóc
đi, đừng giấu trong lòng”
Ta cắn răng, cắn đến nối môi rỉ máu. Trong
lòng tựa như có một con chuột không ngừng gặm nhấm, đau đớn vô cùng.
Nhưng ta vẫn cố gắng ngừng khóc, không ngừng tự nói với mình không thể
khóc, không thể ngã xuống, ta còn có đứa con.
Nàng nhẹ thởi dài “Ý Vân, khóc đi, khóc được bao nhiêu hay bấy nhiêu”
Ta cuối cùng không nhịn nổi, òa lên khóc lớn, khóc rất lớn, khóc đến thiên hôn địa ám.
Ta vẫn nghĩ mình rất kiên cường, nhưng
không ngờ chỉ một đòn ta đã điêu đứng đến mức này. Cho dù hắn li khai,
ta vẫn có thể cười mà sống, nhưng ta không làm được. Hàn giống như là
sinh mệnh của ta,là linh hồn của ta. Không có hắn, ta tựa như mất đi
linh hồn. ta có thể không cần cái gì, nhưng không thể không có hắn. có
thể ta tự tư, tự tư đến mức không quan tâm tới cảm thụ của hắn, cũng vì
thế mà mới ra nông nỗi ngày hôm nay, tự làm tự chịu, trách ai được?
Trước mặt người khác, ta vẫn giả bộ kiên
cường, trừ phi trước mặt mẹ và Hàn, ta chưa từng khóc trước mặt ai, mẹ
mất lâu rồi, Hàn đi rồi, còn ai cho ta khóc đây?
Không biết ta khóc đã bao lâu, chỉ biết
nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, tiếng thút thít vẫn không ngừng. nếu
là buổi đêm, có khi bị nghĩ là nữ quỷ. Không chừng sau này có thêm nữ
quỷ ở Thương sơn?
Khóc rất mệt, cuối cùng mệt quá, ta ngủ thiếp đi.
Hiện giờ, không có Hàn, ta không biết mình
còn mục đích gì theo đuổi. nếu không phải có đứa nhỏ, ta nghĩ có thể đã
ra đi. Đi gặp sư phụ ta…
ở Thương sơn đã gần mười ngày, Giang Thu
Nhan đối với ta tốt lắm, mỗi ngày đều nói chuyện với ta. Bốn kẻ điên
cũng thường xuyên vì ta mà làm nhiều chuyện, nháo rất nhiều làm ta vui.
Bốn lão quỷ tuy điên, nhưng rất có tình
người. cuộc sống ở đây thực bình yên. Những ngày tháng như vậy trôi qua, kì thực rất tốt. có lẽ, ta sẽ cùng đứa nhỏ ở đây cả đời. đối với tương
lai, ta càng ngày càng mờ mit. Chỉ tíc tắc, một tiểu nữ biến thành thê
tử, một cái cô nương biến thành mẫu thân. Tất cả mọi thứ, đều đã thay
đổi.
Ta vẫn ở trong phòng, không muốn ra ngoài,
cho tới hôm nay, ta nghĩ rất nhiều và hiểu được rất nhiều, ta cứ buồn bã như vậy có ý nghĩa gì? Vì sao lại tự làm khổ mình, chỉ cần cười một
ngày, tự dưng sẽ biết một ngày rất tốt. vì vậy ta phải cố mà cười thật
nhiều. sau này ta đã có đứa nhỏ, trông cậy vào nó, ta còn cần phải no sợ điều gì?
Phong cảnh ở đây rất tốt, thiên nhiên, cây
cối, cỏ non, trời cao, mấy trắng…những thứ này có thể tẩy sạch phiền não của thế nhân.
Ta ngồi trong đình , nhìn lên không trung.
Giờ nghĩ lại, h