
nàng còn có ai to gan như
vậy
“phu nhân luôn thực sạch sẽ, như thế nào bẩn thành như vậy? Hơn nữa phu nhân biết nấu cơm sao?”
“đúng, dựa vào tính cách của phu nhân, bảo nàng xuống bếp không bằng giết
nàng” nữ nhân kia chua ngoa cường hãn, thực không giống một thục nữ biết nấu cơm? Và còn nữa, vì sao người của bách hiểu đường lại đứng chung
với người của Ma giáo? Ta đem thành quả lao động xuốt ba giờ
đặt lên bàn, thuận tiện chấm ngón tay vô nếm, thực là một bữa tối lãng
mạn a. Mà người ngồi ở kia tựa như toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy đò ăn
trên bàn chỉ có thể dở khóc dở cười: “vân nhi, là nàng làm?
Ta hưng phấn ngồi xuống: “đúng, hay là… nếm thử một chút” nói xong ghé vào trên bàn nhìn hắn.
“vì sao nàng không ăn?”
“vừa rồi ta đói quá, cho nên đã ăn qua chút điểm tâm, hiện tại đã no rồi” ta nếm qua là thực, nhưng là không biết nếm qua bao nhiêu lần?
Ngồi chăm chú ngắm Hàn một hồi, cuối cùng hắn cũng cầm nên cái muỗng, thuận
tiện múc một miếng khoai tây “mỏng” đưa vào miệng. Thật cẩn thận quan
sát biểu tình của hắn, hắn cũng không có vẻ rất khó nuốt xuống, ngược
lại tinh tế nhấm nháp, thậm chí lộ ra mỉm cười. Xem biểu tình cảu hắn,
hẳn là… chắc là có thể ăn đi… không chừng còn ngon lắm.
Hắn nhấm nháp nửa ngày , cuối cùng nói: “nàng không có đánh vảy cá?” ta có ngốc như vậy sao?
“có mà, ta có đánh vảy”
Hàn yêm tâm đặt chiếc muỗng xuống, đột nhiên bật cười nói: “ nội tạng đâu?”
“a?” ta đột nhiên nhớ tới không có bỏ nội tạng, ngượng ngùng nói: “ta
quên…ăn đậu hũ” ta vội đưa hắn một miếng đậu hũ cho hắn. Hắn ăn một
ngụm, dúng sức nuốt nước bọt nói: “Vân nhi, khụ, nàng cho bao nhiêu hồ
tiêu?”
“hả, hồ tiêu sao, ta tưởng là hạt tiêu, nhưng không nhiều lắm… hình như có nửa cái chén con thôi”
“đây là cái gì?” hắn dùng đũa chỉ vào một thứ không rõ hình giạng hỏi.
“đây là… ta cũng không biết” trước ta có đặt tên, nhưng giờ quên mất tiêu? Xem hắn ăn như vậy, tựa hồ rất khó ăn.
Đem canh đưa vào miệng, ta lập tức nhổ ra “chết rồi, ta nhầm dấm với rượu?”
Ta nâng đầu nhìn hắn, lạp đem một mẩu khoai tây “mỏng” đưa vào miệng, miễn cưỡng nuốt nước miếng “như vậy ăn được sao?”
Nhìn bộ dáng ta buồn bực, hắn cười nói: “ăn ngon không?”
“không” ta đáng thương trả lời, cẩn thận nhìn hắn: “vừa rồi nhìn chàng nhấm
nháp cẩn thân như vậy, ta nghĩ hẳn là không tệ lắm, nhưng… quả thực
không thể cho người ăn…”
Hắn thần sắc ôn nhu rất nhiều “chỉ cần là nàng làm, ta đều thích”
“thực sự ? ta về sau mỗi ngày đều làm cho chàng ăn?”
“không cần” hắn cư nhiên né sang một bên, ho khan vài tiếng: “ta làm cho nàng
ăn, nếu chúng ta có đứa nhỏ, hẳn là… ta làm cho nó ăn…” ta thực sự kém
như vậy sao?
….
Đại hội võ lâm vấn tiếp diễn, hiện nọt vào vòng trong chỉ còn 4 người, ta
quả thực muốn khóc, thực sự ta không muốn đi vào top 4, ta thầm nghĩ
mình chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trong top 10 là được rồi, ai ngờ hiện đã
là top 4, thực muốn khóc, đơn giản vì ở trong 4 người này, tuyệt đối ta
chính là kém nhất, không chỉ một chút, mà đều là một trời một vực, không cùng đẳng cấp
Trận đầu, Hoa hiển Tử đối Mộ Dung nghĩa.
Trận hai, Mộ Dung Ý Vân đối Mục Hàn.
Lão cha đối lão đạo đương nhiên là lão cha thắng, nói thế nào hắn là thiên
hạ đương kim đệ nhất nhân. Ta cùng Độc cô Hàn căn bản không cần so, ta
làm sao có thể đánh với hắn?
Khi
ta cầm thanh sương kiếm đi đến trên lôi đài, hai người mặt đối mặt, tất
cả mọi người đoán ta sẽ làm thế nào, có thể đánh đến thừa sống thiếu
chết? Có người đoán Hàn sợ lão bà, nhất định sẽ quỳ xuống xin thua… có
người đoán ta nhường lão công… ta đương nhiên không quan tâm.
Ta bình thản đi lên lôi đài, vứt thanh sương kiếm xuống đất, rõng rạc nói: “ta chịu thua”
Hắn thản nhiên nói “không đấu với ta?”
Ta lại nhặt kiếm lên, thoải mái nói: “đánh không lại, người khác không rõ, ta còn không biết sao, không bằng nghiên cứu như thế nào nấu cơm”
Toàn trường liền hít một ngụm lãnh khí, lại thủy chung không một ai dám lên
tiếng. Quan hệ của chúng ta ai cũng biết, nếu là vợ chồng, ta làm vậy
cũng thực hợp lí.
Hôm nay luận
võ, có lẽ chỉ có trận cuối mới phấn khích, còn các trận khác kết quả đều đã rõ như ban ngày. Ta là đệ tam hay đệ tứ, ngày mai so qua mới biết.
Thứ mấy đều giống nhau, tiến vào top 10 đã là mãn nguyện. Ta tối chờ
mong, chính là trận đấu giữa cha và hàn, tuyệt đỉnh cao thủ đối chiêu,
tin tưởng tất cả mọi người đều chờ mong như vậy. Ngày mai, chính là
chung cực chi chiến. Rất nhiều người chờ mong ánh rạng đông của ngày
mai.
Ta vẫn hoài nghi mị lực nữ
nhân của chính bản thân, ta tự biết tư sắc bình thường, chưa dám nói tầm thường. Nhưng ta không thể không thừa nhận, ta có thời điểm rất có hấp
dẫn lực, xem hàn cùng bệnh thần kinh đối ta tử tâm không dứt cũng đủ
hiểu.
Nhưng thâm tình của bọn họ, có đôi khi ta thực tiêu thụ không nổi. Có tình yêu của Hàn ta cũng đã
cảm thấy tràn thừa, bệnh thần kinh càng khiến cho ta muốn ngất. Dù sao
nữ nhân mơ ước tới hắn có rất nhiều. Nhưng, ngay sau tỉ thí, hắn lại
liều chết đi can dán, à không, là đi tìm ta.
“còn muốn trốn sao