
?” hắn vẫn xem ánh mắt của ta, mà ta lại thực như không
dám chỉ có thể cúi đầu, tựa như bị hắn bắt gian tại giường vậy? Ngày hôm qua lớn gan một màn kinh thế hai tục, hôm nay gan biến đâu hết? Ta dám ở trước mắt nhiều người như vậy công khai cùng hàn thân thiết, chẳng lẽ
sợ hãi nói rõ ràng với bệnh thần kinh sao? Mộ Dung Ý Vân, ngươi thực sự
ngày càng vô dụng.
“ta trốn ngày bao giờ? Giang trang chủ, tìm ta có gì quan trọng không?”
“Ý Vân, ta so ra kém hắn thế nào?” ta vẫn cúi đầu, hắn cũng cúi xuống thấp, thề phải bắt được ánh mắt của ta.
“không có, ngươi tốt lắm, nhưng chúng ta chỉ có thể bỏ qua, thực sự bỏ qua.
Nếu ngươi không có hưu ta, chúng ta không chừng còn có cơ hội, hiện tại, cơ hội đã hết rồi. Ta đã là gái có chồng, mời ngươi về sau đừng đến làm phiền ta” càng nói ta càng cảm thấy tâm như bị kim chích.
“nàng vẫn trách ta trước đây tu nhục nàng?”
“không, ta đã sớm quên. Nhìn đến ta hôm nay, có lẽ chẳng ai còn nhớ, ta chính
là muốn nói rõ cho ngươi, duyên phận của chúng ta đã hết. Ta không trách ngươi, thực sự! Ngươi xem như là nam nhân tốt, không có Hàn, ta có lẽ
vì tình cảm của ngươi mà xiêu lòng. Nhưng có hắn tồn tại, ta chỉ có thể
cảm kích ngươi, nhưng không thể yêu ngươi. Hắn đối ta tốt lắm, thực yêu
ta, ta hiện tại thực hạnh phúc, thỉnh đừng quấy rầy tâm ta” nói xong
thực thản nhiên, trong lòng sợ hãi cùng bất an không hiểu sao biết mất
vô tung, dứt khoát ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Y Lạc Lạc là cô gái tốt, một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện nàng rất tốt” ta cố tình thoiả mái cười nói “ánh mắt của ngươi luôn rất tệ, luôn luôn nhìn sai người, hiện
ngươi không nhìn ra, nhưng ngươi sẽ có ngày hiểu ra. đi tiếp nhận nàng,
ngươi sẽ hiểu nàng không tồi”
Sắc mặt của hắn ngày càng tái nhợt, gian nan nói: “vì cái gì? Có thể cho ta một cơ hội không?”
Ta cười khẽ “thực xin lỗi, cơ hội của ngươi đã hết, không thể cho thêm” ta hiện tại không tính làm hồng hạnh xuất tường.
“ta thực hối hận nhận ra tình cảm của mình quá muộn, nếu như ta sớm hơn,
hẳn là ta sẽ có cơ hội” hắn từng bước lui về phía sau, tuyệt vọng nói:
“cừu hận? Lại là cừu hận, là cựu hận hại ta? Nếu không phải cừu hận, ta
sẽ không có tâm bài xích đối với nàng. Nếu không phải vì cừu hận, nàng
sẽ là nương tử của ta”
“có ý gì?: sắc mặt của ta biến đổi, âm trầm nhìn hắn. Hắn vô lực nói
“nếu ngươi không cần ta, biết làm gì”
Ta đưa tay lên, cố gắng rút vòng tay hắn từng đưa cho ta ra, nhưng như thế nào lại không rút được, ta bực mình rút phượng vũ cắt xuống, phượng vũ
là thần binh, vậy mà vòng tay đến một chút sứt mẻ cũng không có.
Bệnh thần kinh thấy thế cười nói: “không thể cắt đâu, vòng tay này làm từ
hàn ngọc ngàn năm, không gì có thể cắt đứt” bảo bối a, ta lại đem kiếm
chặt, thực vô đạo đức?
Ta tiếp tục dùng phượng vũ cắt tới cắt lui “ta không tin”
“không cần đâu, coi như một món quà nhỏ của bằng hữu, lưu trữ đi” hắn thật sâu nhìn ta một cái, xoay người đưa lưng về ta, chua sót nói “nàng giữ lại
đi”
Thanh âm đau đớn của hắn làm
ta lại đau đớn trong tâm, nước mắt vô thức trào ra, ta thực không muốn
thương tổn hắn, nhưng lại một lần nữa thương tổn hắn, hơn nữa là thương
tổn vô cùng lớn, vô cùng sâu.
“Nguyệt Quang tỉ” Y Lạc Lạc không biết từ đâu nhảy đến, cẩn thận nhìn ta. Ta vội lau nước mắt, thản nhiên nói
“chuyện gì?” ta đối nàng thực không có nhiều hảo cảm.
Y Lạc Lạc ngượng ngùng nói “Nguyệt Quang tỉ, đừng buòn, cảm tình chính là như vậy, ngươi không thích hắn thì không thể miễn cưỡng” nàng nhìn bóng dáng của bệnh thần kinh , cười khổ nói “tựa như ta, thích hắn mà lại
không thể làm hắn thích ta” nàng sao vậy, đột nhiên hữu thiện với ta, có âm mữu?
Ta lạnh lùng nói “y cô nương, có chuyện gì nói thẳng”
Y Lạc Lạc cười khổ nhìn ta “ngươi yên tâm, ta không có ác ý, ta đối với
ngươi tuy có thành kiến, không nghĩ ngươi ca nói tốt cho ta trước mặt
Giang đại ” ách, nàng nghe được, đúng rồi, muốn thoát khỏi bệnh thần
kinh, phải làm cho hắn yêu một nữ tử khác, cho nên, ta muốn dùng Y Lạc
Lạc làm chiêu bài. Tiểu cô nương rất dễ bị lừa. Ta ảm đạm cười
“không có gì, ngươi vốn là cô gái tốt, cố lên, một ngày nào đó hắn sẽ biết ngươi tốt” “có lẽ, thực sự ta không phải là người
tốt” Y Lạc Lạc chỉ đứng ở chố đó, miệng lẩm bẩm nói “ta thực sự không
tốt” xem nàng thất hồn lạc phách, có lẽ vừa gặp một vấn đề lớn.
“như thế nào? Có người khi dễ ngươi?” ta tò mò hỏi.
Nàng ta thất hồn lạc phách nói “không biết, Mộng tình vừa rồi nói phải gà cho đại ca ta”
“không tốt sao? Ngươi không hi vọng sao?” khi trước ai sống chết tác hợp cho họ?
Nàng mê mang lắc đầu “ta rất loạn, nguyên bản, ta biết Mộng tình tích đại
ca,cho nên muốn tác hợp hai người, nhưng hôm nay, MỘng tình nói nàng
nhất định phải gả cho đại ca, đột nhiên ta cảm thấy rất loạn. Đại ca
sủng ta như vậy, có lẽ… nếu hắn thành thân …hắn sẽ không còn thương ta
nữa” là như thế sao? Ta hoài nghi nàng ta muốn loạn luân?
Nhớ tới Y dục Thành đối với Y Lạc Lạc cực kì sủng ái, ta tặc tặc hỏi “Lạc
lạc, ngươi cùng đại ca ở chung , có cảm thấy tim đập nhanh hơn, nh