
ải. Anh gọi đi!”. Hàn Tú đẩy thực đơn
lại cho anh.
Trần Mạnh Lễ mỉm cười, ra hiệu cho nhân viên phục vụ
đến rồi gọi vài món đặc sản của nhà hàng. Sau đó, anh gập quyển thực đơn lại,
lặng lẽ ngắm ly nước đang cầm trên tay.
Trong ấn tượng của Hàn Tú, Trần Mạnh Lễ là người cởi
mở, nhiệt tình, không hiểu sao hôm nay anh lại ít nói như thế, cho nên cô nhất
thời chưa thích ứng được. Nhưng dù sao, cô cũng là người mời ăn hôm nay nên
không thể để không khí trầm lắng thế này được, nghĩ vậy, Hàn Tú bèn cầm ly nước
lạnh ở trước mặt lên và nói: “Cảm ơn anh vì lần trước đã giải vây cho tôi.”
Trần Mạnh Lễ lắc nhẹ ly nước lạnh, nở một nụ cười đẹp
mê hồn: “Anh đang chờ xem lúc nào em sẽ chủ động nói chuyện với anh, cuối cùng
cũng đợi được, có điều ngay vào lúc anh đang hân hoan hi vọng em nói những lời
thân mật thì mọi nhiệt thành trong anh lại bị dội một gáo nước lạnh bởi câu nói
hết sức khách sáo của em.”
“Hả?”. Hàn Tú cảm thấy đầu mình đang bốc khói đen
ngòm. “Trước giờ, tôi hoàn toàn không biết anh cũng là một người yêu phim ảnh
đấy!”
Trần Mạnh Lễ bật cười: “Trêu em tí cho vui thôi! Thỉnh
thoảng nói năng hoa mĩ như trong phim một chút cho thoải mái, yêu đời hơn.”
“Hừm! Lẽ nào bây giờ, anh cảm thấy cuộc sống không tốt
đẹp sao?”. Hàn Tú nhìn anh đầy nghi ngờ.
Không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn trước rất
nhiều. Mỗi lần có Hàn Tú ở bên cạnh, Trần Mạnh Lễ đều cảm thấy vô cùng thư thái
trong lòng.
Không lâu sau, món ăn được đưa lên, hai người vừa ăn
vừa nói chuyện rôm rả.
EC là một công ty sản xuất, phân phối đồ nội thất có
quy mô khá lớn, chủ yếu nhắm vào thị trường Âu Mỹ. Trần Mạnh Lễ vốn rất thích
thiết kế đồ chơi, nhưng mấy năm trước đã bị bố ép học ngành tài chính khô khan,
vì Trần lão tiên sinh cho rằng chỉ có nắm rõ tình hình tài chính của công ty
thì mới có thể đưa ra những quyết định vào sách lược chuẩn xác tuyệt đối.
“Cho em xem bản vẽ của anh này!”. Trần Mạnh Lễ đưa một
tập giấy cho Hàn Tú. “Đây đều là những con búp bê do đích thân anh thiết kế
đó!”
Nhìn những con búp bê đầu to được vẽ nắn nót từng nét
bằng bút chì, Hàn Tú vô cùng ngạc nhiên. Bản thiết kế của anh rất tuyệt, mấy
con búp bê này tuy hình dáng hơi kì lạ nhưng trông rất đáng yêu. Chúng vừa mang
phong cách Âu Mỹ vừa có màu sắc Trung Hoa, trong số đó, có một con búp bê được
tạo hình như đạo sĩ Võ Đang, khiến cô rất thích thú.
“Nhà thiết kế Trần à, anh thực sự rất tài hoa đó!”. Cô
tán dương anh một cách chân thành.
“Cảm ơn em. Thực ra, anh rất muốn biến những bản thiết
kế này thành các sản phẩm thật, sản xuất chúng theo dây chuyền luôn.”
“Anh có thể đưa những bản thiết kế này cho bố anh xem
mà! Hiện nay, cách trang trí nhà cửa không còn đơn giản như trước kia nữa, bổ
sung thêm những thứ ngộ nghĩnh như thế này không phải là một ý kiến tệ đâu.”
Trần Mạnh Lễ lắc đầu đầy tiếc nuối: “Bố anh không
thích anh làm thiết kế. Nhiều năm trước, khi thấy anh vẽ những bức hình này ở
nhà, ông đã tức tới mức đập nát cả máy tính. Ông cho rằng anh không có chí tiến
thủ, cả ngày chỉ biết đắm mình vào mấy thứ vớ vẩn.”
“Cá nhân tôi thấy những con búp bê này vô cùng dễ
thương, cả trẻ con lẫn người lớn đều sẽ rất thích chúng. Hay anh đem những bản
thiết kế này đến các công ty sản xuất đồ chơi xem sao? Giấu bố anh làm thử đi!”
“Thôi bỏ đi, có lẽ anh chỉ nên coi đó là sở thích thì
hơn. Tặng mấy bức này cho em đấy!”. Trần Mạnh Lễ nói.
Hàn Tú ngây người ra: “Tặng cho tôi sao?”
“Ừ.”
“Anh tặng cho tôi rồi, nếu sau này, tôi đưa chúng cho
một công ty đồ chơi nào đó sản xuất thì bao nhiêu tiền kiếm được, tôi sẽ nuốt
trọn đấy!”
“Hừm”. Trần Mạnh Lễ cười, bảo: “Em đúng là… nói không
quá ba câu đã bộc lộ ngay bản chất. Em mà bán được chúng thì tiền kiếm được sẽ
là của em hết, anh chỉ cần em tặng cho anh một con búp bê thôi.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Con người Trần Mạnh Lễ không những thú vị, hài hước mà
còn vô cùng ga lăng. Lúc hóa đơn được đưa đến, Hàn Tú không cách nào nói lại
được anh, cuối cùng người thanh toán vẫn là Trần Mạnh Lễ. Thực ra, lần nào đi
ăn cùng nhau, anh cũng tranh trả tiền, khiến Hàn Tú không giữ lại được chút thể
diện nào. Trần Mạnh Lễ nói, bữa cơm này coi như anh mời để con búp bê do anh
thiết kế sớm có mặt trên thị trường, lần sau sẽ đến lượt cô mời. Hàn Tú đâu
phải là kẻ ngốc, cô thừa hiểu dụng ý của Trần Mạnh Lễ khi anh làm vậy. Biết thế
nhưng cô khó lòng từ chối tấm thịnh tình của anh, càng không thể không nể mặt
anh. Đành để lần sau vậy!
Trước lúc rời khỏi nhà hàng, Hàn Tú ngại ngùng nói với
Trần Mạnh Lễ rằng cô muốn đi rửa tay. Mới được vài bước, cô bỗng thấy một dáng
người không thể thân thuộc hơn đang ngồi gần đó. Cô khựng lại, toàn thân lập
tức cứng đờ.
Đó chẳng phải là Tiểu Thất sao?
Hàn Tú tưởng mình bị hoa mắt nên cố căng mắt ra để
nhìn kĩ hơn. Mái tóc hơi dài rủ xuống trán, đôi môi mím chặt, chiếc cằm kiên
nghị, tất cả đều vô cùng quen thuộc. Ngay cả khi mắt cô thực sự bị hoa thì chỉ
cần nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản mà anh ta đang mặc, cô đã
có thể khẳng