
Trong con ngõ nhỏ chất đống rác thải sinh hoạt nằm sau
tòa nhà, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Một tay xách dụng cụ vệ sinh, một tay cầm túi rác vừa
lấy ở nhà khách hàng, trán ướt đẫm mồ hôi, Hàn Tú bước vội ra khỏi tòa nhà rồi
phẫn nộ tuyên bố với cô bạn thân Bùi Sam Sam cũng đang cầm một túi rác y chang
trên tay: “Sam Sam, mình nói cho cậu nghe, nếu lần sau, người đàn bà béo ịch đó
còn gọi điện bảo mình đến dọn vệ sinh hộ mụ ấy nữa thì mình nhất định sẽ thu
phí 5 đồng 1 mét vuông. Nếu mình không làm vậy mình thề sẽ bỏ họ Hàn của mình
rồi theo họ của mụ ấy luôn.”
Sam Sam phụ họa: “Đúng thế, mụ đàn bà đó thật là quá
đáng quá thể mà. Đến những vết bẩn nhỏ như con kiến, bé như vi trùng, mụ ta
cũng bắt tụi mình phải lau đi lau lại cho sạch sẽ, chỉ còn thiếu nước dùng kính
hiển vi kiểm tra, săm soi từng centimet một thôi. Mình chưa bao giờ gặp người
đàn bà nào biến thái đến vậy! Thật là khó hầu hạ, mình không thể chịu nổi mụ ta
nữa!”
Hàn Tú phi chiếc túi trong tay về phía thùng rác,
cương quyết: “Không, mình nhất định phải kiếm tiền của mụ ta, hơn nữa còn phải
kiếm thật nhiều, thật nhiều, kiếm đến chết mới thôi!”. Vừa dứt lời, cô liền giơ
năm ngón tay lên trời thay cho việc thề thốt rồi nắm chặt lại nhằm biểu thị
lòng quyết tâm đang hừng hực. Tôn chỉ của Hàn Tú chính là: chỉ cần có thể kiếm
ra tiền thì cho dù khách hàng có biến thái đến đâu, cô kiểu gì cũng biến thái
hơn cả họ.
Vứt túi rác xong. Sam Sam quay sang nhìn bạn với ánh
mắt xem thường: “Cậu đừng như vậy! Đúng là cậu cần tiền đến mức không thiết
mạng sống nữa rồi!”
“Hừ! Không có tiền thì cậu ăn bằng gì? Uống bằng gì?
Mặc bằng gì hả? Lần sau, nếu không có tiền mua quần áo thì cậu đừng tới công ty
mình làm thêm nữa!”. Hàn Tú mắng Sam Sam không tiếc lời.
Đang định phản bác lại thì Sam Sam đột nhiên nhìn thấy
một đôi chân trắng phau đang duỗi ra ở đống rác thải gần đó. Sam Sam sợ chết
khiếp, vội vàng kéo tay Hàn Tú rồi cuống quýt nói: “Hàn Tú, xem kìa! Có người
chết…”
“Cậu lại nói tầm bậy gì thế?”. Thấy vẻ mặt hoảng hốt
của Sam Sam, Hàn Tú ngạc nhiên hết sức. Tò mò nhìn theo hướng tay bạn chỉ, vừa
chứng kiến cảnh tượng ấy, cô lập tức dựng cả tóc gáy.
Cách chỗ cô đứng vài mét, một người đàn ông nằm sau
thùng rác, trên người chỉ mặc một chiếc quần sịp, cơ thể be bét máu, bên cạnh
còn có một chiếc áo blouse trắng thấm đẫm máu tươi.
“Mau báo cảnh sát đi!”. Hàn Tú nắm dụng cụ vệ sinh
xuống đất, cởi găng tay rồi rút chiếc di động trong túi ra, run rẩy nhấn số
110. Nhưng dù cô gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vẫn chẳng thể nào liên lạc
được với cảnh sát. Trong hai mươi mấy năm hiện diện trên cõi đời này, đây là
lần đầu tiên Hàn Tú được gọi đến số điện thoại đó vậy mà ông trời cứ thích làm
khó cô.
Thấy thế, Sam Sam cũng lấy di động ra và gọi số 110
nhưng kết quả vẫn vậy: “Tú, làm thế nào đây? Không có tín hiệu.”
“Chúng ta vào tìm bảo vệ tòa nhà, gọi bằng điện thoại
cố định thử xem!”. Hàn Tú đang định chạy đi thì đột nhiên cô bị kéo giật về
phía sau rồi đâm sầm vào một vật cứng như đá. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì
đã thấy cổ mình lành lạnh.
Thấy Sam Sam đang đưa tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng
kêu hãi hung, Hàn Tú sợ hãi, từ từ quay đầu lại.
Trong phạm vi tầm nhìn của mình, cô chỉ thấy một cánh
tay đầm đìa máu.
Hàn Tú không hề ngốc. Cô biết vật cứng như đá ở ở sau
lưng không phải là thứ đồ nào hết mà chính là người vừa nãy. Cô thừa hiểu,
người đàn ông với thân thể đẫm máu mà cô và Sam Sam tưởng là xác chết kia đã
tỉnh lại. và bây giờ anh ta đang kề con dao sắc lẹm lên cổ cô, chỉ cần cô động
đậy một chút, chắc chấn nó sẽ nhanh chóng đưa cô đi gặp thượng đế chí tôn mà cô
hằng ngưỡng mộ bấy lâu nay.
Giọng
Hàn Tú run run như sắp khóc “Tráng... tráng sĩ à, ngài muốn gì thì xin cứ nói,
hạng phụ nữ bé nhỏ như tôi, thứ nhất chẳng có tiền, thứ hai chẳng có sắc, mong
ngài tha cho!”
Nhưng
người kia chẳng thèm trả lời, chỉ lẳng lặng bẻ quặt cánh tay của Hàn Tú ra sau
và vẫn dí sát con dao vào cổ cô.
Hàn Tú
thấy cổ mình ươn ướt, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, có lẽ đó là máu
của người đàn ông phía sau. Phần lưng của Hàn Tú kề sát ngực của người đó cô
cảm nhận được toàn thân anh ta đang nóng bức. Hai chân cô mềm nhũn ra, dường
như không còn chút sức lực nào, nếu không bị kẹp chặt như thế, chắc chắn cô đã
không đứng thẳng nổi mà ngã sóng soài ra đất từ bao giờ.
Tim của
Hàn Tú đập thình thịch liên hồi không dứt. Tự thấy mình là một công dân mẫu
mực, luôn sống và làm việc theo pháp luật, nếu có gì không phải thì chỉ là cô
vừa mắng người phụ nữ béo ị biến thái trên lầu thôi, Hàn Tú không khỏi thắc mắc
rằng tại sao cô lại gặp chuyện xui xẻo đến vậy. Trong tay người đó có hung khí,
chẳng cần hỏi cũng biết đây là hạng cố cùng liều mạng, cứ nhìn máu me trên
người anh ta đi, không chừng gã này vừa giết người xong đấy! Nếu đúng là như
vậy thì chắc hắn cũng chẳng ngại ngần gì mà không giải quyết thêm một người nữa
đâu nhỉ?
“Đại
anh hùng à, cầu xin ngài tha cho chúng tôi! Nếu ngài cần tiền t