
định sẽ thích. Nàng cũng
không kinh ngạc, thấy sắc trời đã tối, để Hồng Phi đưa hai tiểu đồng đi, một mình
nàng trở về.
Thay áo vải đen màu khói, búi mái tóc đen lên, nàng có một chút sợ sệt, thay
đổi thân phận đối lập như vậy, ngược lại càng phải thích ứng.
La cô đang nói chuyện với Cố Tiệp Dư trong nội viện. Thù Nhi đứng hầu ở bên.
Bởi vì có Thái Tử Phi âm thầm tương trợ, Cố Tiệp Dư đã có thể phát ra những âm
tiết đơn giản, gặp Thượng Quan Mạn từ từ đi ra khỏi phòng, La cô liền cười:
“Như vậy mới phải, luôn trong phòng sẽ rất buồn bực.”
Thượng Quan Mạn mỉm cười không nói, lại thoáng nhìn điểm tâm đủ màu sắc trên
bàn đá, lấy làm lạ hỏi: “Hôm nay có việc vui gì sao?”
Cố Tiệp Dư lại liếc nhìn nàng một cái, như giận như trách, La cô nói: “Điện hạ
đã quên, hôm nay thái tử chấm dứt cấm túc, trong Đông Cung tổ chức tiệc mừng,
đưa điểm tâm đến.” Bà lại đồng ý cho phép Thượng Quan Mạn ra ngoài đi một chút,
nói: “Điện hạ không đi thăm thái tử Điện hạ một lát sao?”
Thượng Quan Mạn nhíu mày, nhớ lại sự xấu hổ hôm ấy, trong nội tâm hơi không
được tự nhiên, thuận miệng nói: “Ta không đi.” Nàng xoay lưng ra lệnh cho Thù
Nhi: “Đi lấy giấy bút lại đây, ngươi giúp ta đưa đến Đông cung.” Thù Nhi vội
lấy văn phòng tứ bảo, nàng trầm tư, vung bút viết xuống: “Đức độ rộng lớn, giữ
vững nghiệp sĩ, sớm chiều cần cù, không phạm lời thánh nhân, như thế mà thôi.”
Năm đó Tào Phi và Tào Thực tranh đoạt đế vị. Tào Thực tài hoa hơn người, có
phần được Tào Tháo để ý hơn. Mưu sĩ Cổ Hủ bên người Tào Phi chỉ điểm cho như
thế, cuối cùng khiến Tào Tháo thay đổi, nàng tuy không phải là Cổ Hủ, nhưng hi
vọng thái tử bỏ qua nhi nữ tình trường, lấy đại cục làm trọng.
Hôm sau lại đến kỳ xã, Hồng Phi sớm đã chờ ở đó, trong phòng rực rỡ hẳn lên,
cái bàn tranh chữ đã khôi phục hình dáng cũ, lại còn nhiều hơn so với lúc
trước. Hai tiểu đồng tươi cười rạng rỡ chào đón, sắc mặt nàng ngược lại càng
trầm tư: “Hồng Phi, ta không thích nợ ân tình của ngươi, ngươi ở bên cạnh ta
giúp đỡ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi,ngươi cũng không cần làm những
điều này cho ta.” Nàng liếc đứa tiểu đồng: “Thái Úy đem bạc đến sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của nam đồng mím lại, liền vào nội thất lấy bạc đem ra, Hồng
Phi đành phải nhận.
Hồng Phi nói: “Điện hạ, bên ngoài đã đồn đãi xôn xao, Hàn gia muốn ở đây vài
ngày, xin Điện hạ chú ý mọi chuyện.”
Haizzz...
Một ngày vô sự.
Đêm càng thêm mịt mờ trong màn mưa phùn, người đi đường bước vội trên đường
cái, tiếng mưa rơi nặng nề gõ trên cửa, càng gợi lên vẻ yên tĩnh quạnh quẽ
trong phòng. Hai tiểu đồng đã lên giường ngủ, ngẩng đầu dụi mắt, lầm bầm trong
miệng: “Hôm nay lại không có ai đến sao?”
Bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Mạn vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của hai đứa
trẻ, cười nói: “Hôm nay trở về nghỉ sớm đi.” Đảo mắt nhìn về phía Hồng Phi:
“Lại làm phiền ngươi.”
Mặt Hồng Phi lộ vẻ khó xử, hai tiểu đồng có phần hiểu chuyện, vội bước từ trên
giường xuống: “Để tự chúng ta trở về.” Thượng Quan Mạn bẹo má chúng: “Cha mẹ
các ngươi giao các ngươi cho ta, ta không thể để cho các ngươi xảy ra sơ xuất
gì.”
Hồng Phi nặng nề thở dài: “Ta đưa bọn họ trở về là được, xin Điện hạ đóng cửa
kỹ càng chờ ty chức trở về.”
“Được.” Nàng cười gật đầu, tư thái điềm tĩnh ôn nhu, làm cho Hồng Phi ngẩn ngơ.
Mây dày đặc trên bầu trời cũng như trong lòng người, khiến người ta không cách
nào thở được. Ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, gấp gáp kéo dây cương.
Ngựa hí vang, đạp văng tung tóe đám bọt nước lên ván cửa, như thiên quân vạn mã
muốn tiến vào chỗ xung yếu, ở ngoài cửa có người cung kính mở miệng: “Công tử,
Hàn gia xin gặp ngài.”
Rốt cuộc đã tới.
Nàng bước xuống bậc thang, đứng nghiêm trước cửa, hai
ngón tay xuyên qua lụa trắng mỏng, bóng đêm bên ngoài cửa sổ tươi mát, đôi mắt
nàng lành lạnh rơi xuống trên lan can.
Trên lưng bỗng nhiên bị đè xuống, đúng là có người từ cửa sau lặng yên không
một tiếng động tiến đến, lưng nàng không tự giác cứng đơ, cười nói: “Cách mời
người của Hàn gia thật là làm cho người không dám khen tặng.”
Người ngoài cửa lại trách mắng: “Lâm Bình, buông hắn ra, Hàn gia đã nói không
thể tổn thương hắn.” Người sau lưng nặng nề khẽ hừ, vật đang ở trên lưng được
lấy xuống, rồi lại che kín hai mắt nàng, túm lấy nàng lôi ra ngoài cửa, nhét
vào trong thùng xe.
Ngựa phi nước đại, rất nhanh liền biến mất ở trong màn mưa.
Mưa vẫn rơi.
Lá trúc xanh trước hành lang bị nước mưa làm dao động. Nước mưa như ngọc châu
rơi đều, từng giọt rơi trên mặt thật đau, cuối cùng có người mở mảnh vải che
trước mắt. Ánh sáng bỗng òa đến, chỉ thấy hành lang gấp khúc uốn lượn trong
mưa, màu sắc càng thêm tươi đẹp ướt át, người đứng phía sau thô lỗ đẩy nàng.
Nàng nhíu mày vén áo, phất tay áo nói: “Không dám làm phiền tiểu ca, tự ta sẽ
đi.”
Người đứng sau lưng tên Lâm Bình là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, dáng vẻ
mi thanh mục tú, cố tỏ vẻ hung thần ác sát, nghe Thượng Quan Mạn mở miệng, liền
hừ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Đình viện bỗng nhiên truyền đến tiếng kê