
lý.
Người này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, số người đã từng gặp qua
người này không có nhiều, ngoại trừ một số người thân tín tâm phúc, chỉ biết
người đó họ Hàn, mọi người đều gọi hắn là Hàn gia.
Hàn gia hình như không có đam mê gì đặc biệt, chỉ nghe gần đây thân cận với một
đầu bài (chỉ
cô nương nổi danh nhất) ở Phong Nguyệt
lâu. Nói về đầu bài này, lại như một truyền kỳ, nghe đồn vẻ đẹp vô song, một vũ
khúc mềm mại mê hoặc toàn bộ vương tôn quý thích kinh thành, mà lại bán nghệ
không bán thân, cũng không để ý đến sự ân cần chăm sóc của các vương tôn. Người
đến Phong Nguyệt lâu để ngắm nhìn dung nhan của nàng ngày càng nhiều.
Hồng Phi đang luyện võ thì có người tới báo có người đến tìm hắn. Người báo tin
hi hi ha ha: “Hồng ca, thành thật khai báo, ca kết giao được với một nhân vật
đẹp như vậy từ khi nào.”
Hồng Phi nghe nói mà không hiểu ra sao, phẩy tay lao ra, đã thấy một bạch y
thiếu niên chắp tay đứng dưới gốc mộc lan, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại
chỉ thấy ánh mắt lành lạnh rơi xuống trên người, hắn khẽ giật mình.
Hồng Phi sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên nhận ra nàng là ai, nhanh như chớp rụt cổ
bỏ chạy vào trong.
Lúc trở ra, đã thấy hắn gọn gàng trong bộ quần áo võ sinh thường mặc, xoay
người nhanh nhẹn vái chào, gương mặt rạng rỡ có thần: “Điện hạ.” Hé môi, nhưng
muốn nói lại thôi.
Biết rõ hắn nghi hoặc tại sao nàng lại xuất cung, cũng may Hồng Phi là người
thông minh, biết là không nên hỏi cho nên không hỏi, khóe môi nàng hàm
chứa vài tia vui vẻ, chỉ nói: “Gọi ta công tử là được.”
Hồng Phi chợt đổi giọng: “Công tử.” Hắn trầm ngâm: “Không biết công tử đến có
việc gì?”
Nàng cười nói: “Chúng ta đi nơi khác nói.”
Lá trà xanh lững lờ trong ly sứ trắng có nắp lan tỏa từng sợi khói trắng mang
theo hương trà. Nàng chuyên chú uống, rủ lông mi xuống nhẹ nhàng uống từng
ngụm, thần sắc nhàn nhã, giống như đang thưởng trà, khóe môi vẽ thành một đường
cong thật đẹp, làm cho lòng người lay động. Hồng Phi không đoán được nhìn nàng,
có chút khó xử. Ở nơi mà văn nhân yêu thích này, không phải là nơi hắn thường
đến, đối với nàng lại càng khó có thể bình tĩnh được.
Lâu sau nàng mới mở miệng: “Nghe nói Thái Úy quen vị Huyên cô nương kia.”
Hồng Phi thoáng run sợ, kinh ngạc vì linh thông tin tức của nàng, cũng không
chần chờ mà lập tức trả lời: “Dạ, đã từng có quan hệ cá nhân với Huyên cô
nương.”
“Thái Úy có biết rõ thân thế lai lịch của vị Huyên cô nương kia không?”
Hồng Phi nhíu mày: “Chỉ nghe nói là tự nguyện đến Phong Nguyệt lâu, gia thế lại
không rõ ràng lắm.”
Nàng nhẹ nhàng buông chung trà, lại cười: “Có thể nhờ Thái Úy dẫn vào chứ?”
Hồng Phi lại phút chốc đứng dậy, vội la lên: “Điện hạ kim chi ngọc diệp, tại
sao hạ thấp giá trị đi gặp một người...” Hắn nhất thời kích động, thiếu chút
nữa buông lời thô tục ra miệng, bị ánh mắt sắc bén của nàng quét qua, cuối cùng
kịp thời ngừng, dừng một chút, sắc mặt ửng đỏ: “Điện hạ giao việc này cho ty
chức là được. Ty chức đã từng cứu nàng một mạng, chút ân tình nàng vẫn nhớ.
Không biết Điện hạ muốn gặp vị cô nương này là...”
Nàng khẽ thở dài, dựa vào thành ghế nói: “Ta muốn gặp vị Hàn gia kia.”
Hồng Phi nhíu chặt mày rậm: “Hàn gia! Điện hạ cần gì phải trêu chọc nhân vật
nguy hiểm này. Nếu Điện hạ có việc khó giải quyết, cứ phân phó ty chức là được,
ty chức nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Điện hạ...”
Nàng giận dữ phất tay áo đứng dậy, sắc mặt lạnh trắng: “Hồng Phi, ngươi là
người thế nào của ta, dám khoa tay múa chân đối với ta!”
Hồng Phi lập tức sững người tại chỗ, hoàn hồn nặng nề quỳ xuống, đầu cúi thật
thấp: “Ty chức lỡ lời.”
Nàng cố nén sự tức giận, khẩu khí dần dần bình tĩnh, nhưng lại lạnh lẽo: “Hồng
Phi, ngươi khi dễ ta thân cô thế cô không nơi nương tựa, phải không?”
Hồng Phi hoảng sợ: “Ty chức không dám.”
Nàng thở dài: “Ta đồng ý với La cô về hôn sự với ngươi, ngươi cũng nên hiểu
được vì sao.”
Hồng Phi ảm đạm: “Ty chức hiểu.” Hắn im lặng một lúc lâu sau, mới nói: “Chuyện
Huyên cô nương xin giao cho ty chức, ty chức nhất định giúp Điện hạ gặp mặt
Hàn gia.”
Thần sắc nàng nhàn nhạt, nói: “Tung tin đồn ra ngoài, có người bỏ ra số tiền
lớn bao Huyên cô nương, ngươi cần phải nhờ Huyên cô nương phối hợp.” Nàng nhẹ
nhàng nhíu mày, nàng không tin, nếu như nữ nhân của mình bị bôi nhọ, Hàn gia
không thể không ra tay, cho dù hắn vô tình, cũng không để uy tín của mình bị
chà đạp như thế.
Trên mặt Hồng Phi hiện lên một tia lo lắng, ngữ khí bướng bỉnh: “Mệnh lệnh của
Điện hạ, ty chức xin nguyện vâng theo, nhưng xin Điện hạ cho phép ty chức đi
theo bên cạnh. Hàn gia là nhân vật lòng dạ độc ác, ty chức sợ hắn gây bất lợi
với Điện hạ.”
Nàng cũng biết rõ việc này nguy hiểm, nên không cự tuyệt: “Cũng tốt.”
Hồng Phi đối chuyện kỳ xã đã từng nghe sơ qua, giờ biết chủ nhân phía sau đúng
là nàng, tự nhiên vừa sợ vừa lạ, thần sắc lại càng cung kính. Chập tối Hồng Phi
trở về với sắc mặt vui mừng, nói vị Huyên cô nương kia đã đồng ý. Hắn đã bỏ số
tiền lớn mua Nam Hải đông châu, nếu là nữ tử, nhất