
c kỳ vui vẻ, không khỏi nói: “Chú ý kẻo bị ăn mất tay.” Chân
bước qua cánh cửa cao cao, chưa đi được vài bước, quả nhiên vang lên tiếng kêu
như heo bị chọc tiết của Đỗ Minh, to tiếng hùng hổ: “Thanh Thụy, ngươi cái mỏ
quạ đen này!”
Trên mặt Thanh Thụy bỗng lướt qua một tia vui vẻ. Xuyên qua bóng tối nhàn nhạt
trong phòng, đã thấy Hách Liên Du một thân quan phục màu tím đắm chìm trong ánh
nắng ấm dần ngoài cửa sổ. Sách chồng chất như núi trên bàn, lộ ra hình dáng như
điêu khắc của hắn.
Thanh Thụy nhìn qua từng cái công văn, không khỏi nhăn mày rậm lại, nói: “Tả
thị lang này đầu óc có vấn đề rồi hay sao, lại đưa những án nhỏ này lên.”
Hách Liên Du nhíu mày: “Trái lại người này làm việc nghiêm cẩn, ít phạm sai
lầm, đã chọn ra tức là đều có lý riêng của hắn.”
Thanh Thụy tiện tay lật ra: “Một kỳ xã trong phố Thiên Khuyết bị cướp...” Hắn
nói: “Đích thị là người của Hàn Ngọc Sanh làm. Gia chủ này ngược lại bướng
bĩnh, cứ thế mãi, chỉ sợ đến xương cũng không còn.”
Hách Liên Du như không nghe thấy, ánh mắt lập loè, khẽ lặp lại: “Kỳ xã?”
Thanh Thụy không biết vì sao hắn sinh ra hứng thú với việc này, nói: “Dạ, mở
cách đây không lâu, bị phá không còn một mảnh.”
Hách Liên Du nheo nheo đôi mắt màu lam, bỗng nhiên cười khẽ: “Chúng ta đi xem
một chút nào.”
Dừng lại phía sau cửa, vừa xuống xe ngựa, chỉ nghe một tiếng: “Điện... Không,
công tử!” Thanh âm chấn đến hàng ngói loạn run, thật khiến nàng kinh ngạc.
Một cái bóng đen cấp tốc đến trước mặt nàng, nàng chỉ kịp nhìn thấy Hồng Phi
hai mắt đỏ lên. Hắn đứng bảo vệ sau lưng nàng, tư thái giương cung bạt kiếm
trừng mắt nhìn Lâm Bình đang không cam lòng làm người đánh xe. Hồng Phi trầm
giọng nói: “Công tử, xin ngài cách xa một chút.”
Lâm Bình nhướng lông mày: “Sao thế, muốn đánh nhau phải không. Ta đã ngứa tay
từ lâu rồi.” Một đôi mắt tuấn lãng của hắn đảo qua trên người Hồng Phi, cười
nói: “Ơ, là quan gia, không sợ bị cách chức sao?”
Sắc mặt Hồng Phi âm trầm, trừng mắt nói: “Tiểu tử, ngươi muốn chết sao!” Đã
muốn rút kiếm, liền bị người ngăn trở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi
vào bên tai, lại làm cho lòng của hắn buông lỏng. Thượng Quan Mạn nói: “Không
được xằng bậy, hắn cũng không làm gì ta.”
Hồng Phi mới chậm rãi thu hồi binh khí, Lâm Bình “Hứ” một tiếng, nhe răng với
Thượng Quan Mạn, cười ha ha đánh ngựa nghênh ngang rời đi.
“Điện hạ không sao chứ.”
Hồng Phi chưa tỉnh hồn, lại không dám tùy ý đụng chạm, ánh mắt đảo quanh thân
nàng, chỉ sợ có một tia sơ suất. Thượng Quan Mạn sầm mặt không vui. Hồng Phi
mới phát giác mình thất thố, đỏ mặt cúi đầu xuống.
Thượng Quan Mạn phất phất ống tay áo: “Đi tìm lão trượng cho ta, ta về trước.”
Hồng Phi mới nhớ tới: “Điện hạ, Hình bộ thượng thư Hách Liên Đại nhân đang chờ
ngài ở phòng khách.”
Nàng từ chối theo bản
năng: “Thì nói ta không có ở đây.” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe sau lưng có người
cười nhẹ: “Thì ra công tử cũng ở nơi đây.”
Quay mắt chỉ thấy Hách Liên Du mang theo Thanh Thụy, Đỗ Minh dạo bước đến. Quan
bào nhất phẩm bằng gấm màu tím, tiên hạc cẩm tú quấn nhau, vạt áo lay động như
dòng nước chảy uốn lượn, càng làm cho gương mặt hắn thêm mấy phần mị hoặc.
Thân thể Thượng Quan Mạn cứng đờ, chỉ đành cười nói: “Không biết Đại nhân đến,
không tiếp đón từ xa, thật sự là thất lễ.”
Ánh mắt thâm thuý của hắn dừng lại trên mặt nàng, chậm rãi đi tới, cười nói:
“Giữa ta và công tử, còn giữ nghi thức xã giao làm gì?” Lại thân mật choàng
tay qua vai nàng, tư thế chiếm giữ tuyệt đối. Lông tơ của nàng lập tức dựng
đứng, thân thể đột nhiên đông cứng, hai mắt Hồng Phi trừng to như chuông đồng,
nghẹn ngào kêu lên: “Đại nhân!”
Hắn dừng bước, lòng bàn tay giữ chặt đầu vai nàng, như
thể vừa mới chú ý tới hắn, ánh mắt đảo qua, lạnh như mùa đông: “Chuyện gì?”
Trên trán Hồng Phi nổi gân xanh, hàm răng cắn chặt, cuối cùng vẫn cúi đầu dưới
ánh nhìn soi mói của hắn: “Ty chức Hồng Phi tham kiến Đại nhân.”
Hắn không đếm xỉa tới “Uh” một tiếng rồi ôm Thượng Quan Mạn đi. Sao nàng lại
không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ nghi hoặc của Hồng Phi, không khỏi xấu hổ giãy
vai, bị đầu ngón tay thon dài của hắn giữ chặt, càng không thể động đậy.
Thanh Thụy nói: “Đại nhân muốn mời công tử trở về hiệp trợ phá án, người không
liên quan nên lui ra.” Lời này rõ ràng ám chỉ Hồng Phi. Hồng Phi hung hăng xoay
đầu, chắp tay nói: “Ty chức cáo lui.” Cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời
đi.
Nàng vừa muốn quay đầu lại, chỉ nghe hắn cười nhẹ tại bên tai nàng: “Tiểu thư
gặp nạn, lại đi tìm người ngoài, thật sự là khiến cho ta đau lòng.” Bên cạnh
tường trắng ngói xám, trong mắt có cây xanh thanh u, ánh lên gương mặt như vẽ
của hắn, lời có mang theo vài phần bóng dáng đau khổ.
Nàng không khỏi nở nụ cười: “Có thể làm cho Đại nhân khổ sở, thật sự là vinh
hạnh của tại hạ.” Vốn là trêu chọc, lời vừa ra khỏi miệng, đúng là bi thương.
Hách Liên Du không khỏi xoay mặt nhìn nàng, ánh mắt sáng rỡ.
Cơ hồ bị áp tải vào Hình bộ, Hách Liên Du ôm nàng vào thẳng trong phòng. Lang
trung vội vàng bước qua hành lễ,