
,
duy gặp bóng lưng hờ hững. Mẫu hậu trong điện mơ hồ nói một câu: “Ta không bằng
nàng ta ở điểm nào?” Phụ hoàng phất tay áo ra, hắn chạy tới bị đụng ngã, trong
miệng phát ra âm thanh ngây thơ: “Phụ hoàng...”
Hoàng đế bỗng nhiên quay đầu, chưa thu hồi vẻ hung ác làm cho người ta sợ hãi
trong mắt. Hắn nhất thời ngơ ngác giật mình tại nguyên chỗ, “Oa” một tiếng liền
khóc lên. Hoàng đế bực bội phất tay áo: “Kéo hắn vào đi.” Ma ma chỉ dập đầu
bịch bịch thỉnh tội ở trên mặt đất.
Hình như có người từ xa xa đi về hướng này, váy trắng dài, bồng bềnh giống như
tiên. Hắn nhất thời phân không rõ trong mộng hay ngoài mộng, như thấy mẫu thân,
chân trần liền chạy ra, quỳ gối dưới váy bà, chỉ nhào tới ôm lấy hai chân bà,
khóc ra thành tiếng: “Mẫu hậu...”
Váy áo ẩm ướt một mảnh,
nước mắt nóng hổi tuôn trào, trong lòng giống như bị phỏng. Nàng nên cảm thấy
may mắn, Cố Tiệp Dư mẹ của nàng, còn an ổn ở bên cạnh nàng. Nghĩ bóng đêm này
quá nồng, lòng nàng nhất thời cũng tràn đầy phiền muộn.
Không khỏi ôn nhu kêu: “Tam ca, đừng làm thương tổn thân thể.”
Thân hình thái tử đột nhiên chấn động, ngẩng mặt lên chỉ là khiếp sợ, dưới kinh
nghi, mặt lại đỏ lên: “Muội...”
Nàng cũng xách váy quỳ gối trên mặt đất, nhìn gần, đôi mắt trắng đen phân minh,
đúng là ôn nhu khó được. Nàng nắm tay áo lau mặt cho hắn, ôn nhu cười nói: “Tam
ca, ban đêm gió lớn, khó tránh khỏi bị gió cát làm mờ mắt.”
Hương trong tay áo xông vào mũi, đầu ngón tay lơ đãng nghịch trên gương mặt mềm
mại nhẵn nhụi, hô hấp hắn đúng là cứng lại, sau nửa ngày mới hồi phục lại tinh
thần: “Phải... Vừa rồi ta bị cát làm mờ mắt.” Hắn nói như vậy, không tự giác
ánh mắt rủ xuống, trên quần lụa trắng, còn lưu vết nước mắt, nhớ tới vừa rồi ôm
lấy đúng là nàng, thân thể bỗng nhiên cực nóng.
Lúc này Thượng Quan Mạn mới nâng hắn đứng dậy, duy thấy hắn chân trần đứng đó,
ống quần kéo một cao một thấp, so với trang phục áo gấm vàng trên người và
trang sức của hắn, hết sức chật vật buồn cười. Nàng cuối cùng nhịn không được
quay đầu đi chỗ khác che miệng mà cười.
Một nụ cười, làm như cành hoa chập chờn nở rộ trong đêm vì hắn. Hoa mưa bay tán
loạn, nháy mắt cảm giác trời sáng vạn dặm.
Xấu mặt như vậy, cảm thấy đáng giá.
Thái tử còn ngẩn người, nàng ngưng cười liếc hắn, tự sân tự oán: “Tam ca không
mời ta đi vào ngồi một chút sao?”
Lúc này hắn mới hoàn hồn, làm một tư thế mời cực ưu nhã. Thượng Quan Mạn nhìn
thấy, lại cười.
Nghĩ là bị ai phân phó, hai người vào thư phòng, cũng không người đến dâng trà
rót nước. Thượng Quan Mạn tới chơi trong đêm, tất nhiên là người biết chuyện
càng ít càng an toàn. Thái tử đến sau tấm bình phong thay một bộ xiêm y sạch
sẽ, mang giày vào, lại tự pha trà cho nàng. Hương trà lượn lờ, mùi hương thoang
thoảng mờ mịt trong phòng, nhất thời yên tĩnh không tiếng động, lại cảm giác
cực kỳ thoải mái ấm áp. Mặt mày thái tử không tự giác mang theo vài phần vui
vẻ. Nước trà nhẹ nhàng rót vào ly trà nhỏ, lại cũng cảm giác hết sức dễ nghe.
Đột nhiên đoán được mục đích đêm khuya nàng đến thăm, là ai mời nàng, trong nội
tâm lại trầm xuống.
Thượng Quan Mạn xem thần sắc hắn, biết hắn dĩ nhiên đoán được, mở miệng nói:
“Tam ca, hoàng tẩu là vì tốt cho ca.”
Hắn lạnh lùng mà cười: “Cô biết rõ, nàng tất nhiên là vì tốt cho cô, cô leo lên
bảo tọa, nàng chính là hoàng hậu. Toàn gia tộc của nàng đều phú quý không
giảm.” Hắn khó áp phẫn uất trong nội tâm: “Cô không phải con rối để nàng thao
túng, cũng không phải con rối của gia tộc nàng, bọn họ đều bức cô, mọi chuyện
đều ép buộc cô!” Hắn nói xúc động phẫn nộ, nắm ly trà lắc loạn, nước trà nóng
hổi tung tóe đến trên ngón tay, hắn lại chưa tỉnh xem xét.
Thượng Quan Mạn cầm cái khăn nhẹ nhàng lau cho hắn, hắn nhất thời ngây người,
đột nhiên liền trở tay cầm cổ tay nàng, khàn giọng gọi: “Thập nhị muội.” Thượng
Quan Mạn cúi đầu nhẹ giọng mở miệng: “Cho dù bọn họ không bức ca, ca sẽ như thế
nào, Tam ca, ngài có từng nghĩ tới, nếu như Hiếu Thuần hoàng hậu còn sống, bà
sẽ làm như thế nào?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi sáng ngời, lại làm cho
người ta không dám nhìn thẳng.
Cánh môi Thái tử mấp máy, cuối cùng nói: “Nếu như mẫu hậu còn sống, bà tất
nhiên là giống Thái Tử Phi.”
Lúc này Thượng Quan Mạn mới rút người lui cười nói: “Tam ca đã hiểu như vậy,
sao còn khổ sở với bản thân như vậy, huống hồ Thái Tử Phi làm thế, cũng không
phải chỉ vì vị trí hoàng hậu.”
Thần sắc hắn hình như thay đổi: “Muội nghĩ thế nào?”
Thượng Quan Mạn nói: “Muội muội thấy rõ, Thái Tử Phi đối Tam ca dùng tình sâu
vô cùng.” Ánh mắt hắn bỗng nhiên tắt, lại nhất thời làm cho nàng xem không
hiểu, chỉ nghe hắn chăm chú hỏi một câu: “Muội thì sao?”
Ta?
Trong nội tâm nàng đúng là nở nụ cười, ngay cả mình cũng không biết thật giả:
“Ân của tam ca đối muội muội như tái tạo, muội muội cảm động đến rơi nước mắt,
chỉ cần Tam ca không chê, muội nguyện đi theo Tam ca.”
Hắn chỉ đợi đến đó, nhất thời thần sắc biến ảo, làm cho người ta khó có thể nắm
lấy, bỗng nhiên mắt cong lên, như yêu mến lại như phiền