
y
trong lông mi dài dày tràn ra một chút ánh sáng, hắn khàn khàn mà trầm thấp
nói: “Mạn nhi, ta đáp ứng nàng, cuộc đời này nợ nàng, sẽ dùng cả đời ta để
trả.”
Hắn cúi người ôm nàng vào trong ngực, chỉ nghe mấy lời yếu ớt: “Huyết hải thâm
thù, gia thù nước hận, kể cả mẫu thân, hãy để cho một mình ta trả lại cho
nàng.” Xa xôi như ngàn dặm, lại giống như gần trong gang tấc.
Nàng ngẩng mặt tựa vào trong cổ hắn, sợi tóc sáng mềm như gấm trên vai, áp vào
trên má lại lạnh như nước, ngón tay mảnh khảnh cầm ngón tay thon dài của hắn,
hít vào đều là hương bạc hà trên người hắn. Trừng mắt nhìn, trong mắt mới hiện
lên men say nồng đậm, men say kia tựa như như suối tuôn, tràn vào tứ chi bách
hài từng chút, xông vào trong lòng. Trong lòng nàng đều là thanh âm thường
thường của Thù Nhi.
“Bệ hạ và Nhu Thái phi là thanh mai trúc mã, đối với nàng ấy tất nhiên đặc
biệt.”
“Trước khi Nhiếp Chính vương phi đi đã mang đi một vật cực quan trọng, nói
không chừng bệ hạ có dụng ý khác.”
Nàng không nhịn được đưa ra hai cánh tay vòng chặt cổ hắn, dùng sức to lớn, làm
cho hắn hơi hít thở không thông. Hách Liên Du không khỏi cau mày chế nhạo: “Mạn
nhi, nàng nhiệt tình như vậy, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta.”
Nàng đột nhiên thả lỏng cánh tay, đôi tay rút lui bấu víu vai rộng cuả hắn,
nhìn hắn, nàng nhíu mày, mắt say lờ đờ mông lung hoảng hốt nhìn hắn: “Bệ hạ hi
vọng ta khôi phục trí nhớ không?...”
Hắn hơi ngẩn ra, trong mắt thâm thúy đều là tình cảm, chưa mở miệng, nàng vội
vàng duỗi ngón che lại môi mỏng khẽ nhúc nhích của hắn, cô đơn cười khổ: “Ta sợ
không tốt lắm.” Con ngươi của nàng cũng ưu thương như hắn: “Ta sợ ta hối hận
nhớ lại người, lại mong đợi nhớ lại người, muốn biết lúc trước chúng ta như thế
nào.” Nàng nhìn hắn hồi lâu, run môi ngẩng mặt, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống:
“Xin người đừng khiến ta hối hận.”
Hắn nghe vậy sâu sắc nhìn nàng, vịn mặt của nàng khẽ hôn môi hồng nhạt của
nàng, trằn trọc dịu dàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng. Má nàng nóng bỏng ửng
đỏ, hơi thở dồn dập, một tay nắm chặt áo hắn. Hắn sâu sắc nhìn nàng một cái,
cuối cùng khàn giọng mở miệng cười: “Đã như vậy, ta không nhịn nữa.” Mãnh liệt
đẩy bàn con bên cạnh ra, ầm ầm vang dậy, con cờ trên bàn con rơi xuống đầy
đất, hắn nắm cằm của nàng, nghiêng người hôn xuống.
Gió thổi tới đây, tấm màn sau lưng bay loạn, vòng chân trên chân nàng vang dội
theo động tác của hắn, đầu ngón tay thon dài của hắn lướt qua váy áo, áo rơi
xuống đầy đất. Xoa nắn quen thuộc lưu loát như thường ngày, môi của hắn rơi vào
trên thân thể nóng rực run rẩy của nàng. Nàng nhu tình hôn lên mặt của hắn,
mười ngón tay đan xen, răng môi giao nhau, đều là hơi thở của nhau, trong ý
loạn tình mê, nàng chỉ cảm thấy hương bạc hà đầy phòng, tiếng chuông vang lên
rộn ràng, từng tiếng lượn quanh ở bên tai, tràn đầy tiếng hít thở, đánh thẳng
vào sâu trong linh hồn như xông vào tận trời.
Hai năm trước Hách Liên Du đi lên đại bảo, Tô Lưu Cẩn nhập chủ hoàng cung,
trong cung do bà chủ trì, dứt khoát sửa chữa hẳn hoi một phen. Càn Khôn cung
Phượng Tê cung năm xưa đã sớm mất đi nguyên trạng, tất cả sửa lại tên, hành
cung của Hách Liên Du hiện nay cũng chọn cung khác. Vì vậy tẩm điện hiện nay Tô
Lưu Cẩn ở, chính là Hách Liên Du hạ chỉ xây cái khác, bởi vì lấy tên điện nhiều
lần mà Tô Lưu Cẩn đều không hài lòng, cho nên gọi là Vô Danh điện. Trong cung
không người nào dám xưng hô như vậy, bởi vì điện ở phía tây, Thiên Đình Tây
Vương Mẫu cũng ở phía tây, trong đó có Dao Trì nổi tiếng, cung nhân liền tôn
xưng Tây Dao cung.
Hách Liên Khuyết nói vài lời với Tô Lưu Cẩn, Tô Lưu Cẩn cũng không nói về
Thượng Quan Mạn, chỉ hỏi nó ngủ nghỉ ăn dùng thế nào. Nó đang đáp từng điều thì
thấy một cung nữ cúi đầu vào điện, hiển nhiên là có người cầu kiến, liền biết
điều mà cáo từ. Tô Lưu Cẩn cũng không gọi nó, chỉ thưởng nó một ít điểm tâm
ngon. Hách Liên Khuyết giao cho Hoàn Tử, quỳ xuống đất tạ ơn, mới ra khỏi cửa
điện.
Tự nhiên có nội thị dẫn nó ra điện, đôi mắt của Hách Liên Khuyết nhìn chung
quanh, chợt cau mày ngưng thần khổ nghĩ, rồi chợt thở dài. Hoàn Tử trừng mắt
lên nhìn nó, Hách Liên Khuyết thả ngón tay mập mạp vào trên môi mềm mại, đưa
tay ra hiệu hắn im lặng.
Thừa dịp nội thị không chú ý liền chạy ra sau núi giả, nội thị nghe được động
tĩnh, đang muốn đi xem, trong nháy mắt Hoàn Tử bưng khay đột nhiên mở miệng:
“Điện hạ, ngài đi đâu rồi?” Nhấc chân liền chạy ra ngoài.
Nội thị nhìn lại, quả nhiên không thấy Hách Liên Khuyết, cả kinh cuối cùng mồ
hôi lạnh toàn thân. Hoàn Tử đột nhiên nhìn hắn một cái, chỉ giao khay trong tay
vào trong tay hắn, nội thị kinh ngạc nhìn nó. Hoàn Tử lên tiếng uy hiếp: “Không
được nhúc nhích, đây chính là điểm tâm Thái hậu ban cho, ngày hôm nay nóng,
đừng để cho nó bị thiu, nếu có sơ xuất, liền ghép ngươi tội hủy hoại ngự vật
(đồ vua chúa ban).”
Nội thị kia phẩm hàm không cao, nghe vậy chỉ kém khóc, run giọng nói mấy chữ
“chuyện này”, Hoàn Tử nhìn một chút, vẫy tay về phía hắn, nội thị kia quả thật
kê lỗ tai