XtGem Forum catalog
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 9.00/10/467 lượt.

ĩnh như vậy, chỉ cảm thấy bên trong nham thạch nóng chảy nồng

đậm lăn xuống, mang theo rừng rực đốt trọi, ba ba có tiếng. Nàng ngược lại bình

tĩnh quay đầu đi chỗ khác lau khô tóc ướt đen đậm. Vách tường khắc hoa lộ ra

hình mặt bên uyển chuyển, lụa nhẹ ẩn hiện da thịt, thanh tao sạch sẽ.

Hắn cuối cùng sải bước đi qua, mạnh mẽ đè nàng lên vách khắc hoa, áo nhẹ vỡ vụn

có tiếng, sắc mặt nàng ở dưới vách đá đỏ thẳm nổi bật lên vô cùng trắng. Trong

bóng tối chỉ thấy mắt màu lam đậm của hắn, từng câu từng chữ phát rét: “Mạn nhi

chính là giúp chồng dạy con như thế sao?”

Nàng hơi giãy giụa, hắn liền ép nàng mạnh hơn, lực đạo thật lớn, giống như là

giận dữ, nàng quyết tâm, ngẩng mặt lên tới: “Đại nhân quên rồi, chồng kia cũng

không phải là ngươi.”

Ngón tay nàng chợt bị buộc chặt, ép nàng không thở nổi, màu đỏ nhạt trên cổ

chậm chạp nổi đến trên mặt nàng. Nàng sặc đến ho, tóc ươn ướt dây dưa đến đầu

ngón tay hắn. Trên trán hắn mơ hồ nổi gân xanh, trong con ngươi nổi dữ tợn kinh

người: “Thượng Quan Mạn, nàng là cố ý!”

Nàng ho đến rơi lệ, làm như hải đường bị ép, run rẩy rơi xuống ở cạnh má. Hắn

hung hăng hôn xuống, tùy ý thô bạo, giống như sắp ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng

vừa đẩy vừa giật, hắn khí lực lớn, chỉ áp đảo nàng trên mặt đất. Mặt đất trải

thảm, dập đầu xuống không tiếng động, nhưng đúng là đau, nàng hung hăng cào

hắn, hắn đã đột nhiên xông tới.



Lúc trên giường hắn cực

kỳ thô lỗ, mới đầu nàng còn kháng cự giãy giụa, sau lại không có khí lực chỉ có

thể không tiếng động nhịn đau. Lúc không chịu nổi, nhẹ nhàng khẽ cắn môi, mặc

cho một hàm răng rơi vào trong môi. Hắn nhiều lần yêu cầu, lại không chút nào

thương tiếc, rốt cục đau vô cùng, không nhịn được nức nở nhẹn ngào một hồi,

trên mặt rơi lệ, hắn mới phát giác trên mặt như ngọc của nàng chảy ròng ròng

tràn đầy nước đọng. Cuối cùng trong lòng mềm nhũn. Bên trong phòng còn đốt nến

đỏ, ánh lên đều là vẻ vui mừng. Hắn mặc áo tơ tuyết trắng xuống giường, nước

trà trong ly nhỏ đã sớm lạnh, quay đầu muốn kêu người, mới thấy nàng cuộn tại

trên giường như thú con, không nhúc nhích, xiêm áo cởi hơn phân nửa, tóc đen tán

lạc, trông thấy da thịt trắng như tuyết trên lưng mảnh khảnh của nàng. Bưng ly

trà đến gần, nàng chỉ nhẹ chau mày lại, nhắm mắt hơi thở mong manh.

Hắn nắm cằm của nàng, thanh âm hơi mềm: “Uống chút nước đi.”

Nàng nhắm mắt giơ tay liền đánh lên người hắn. Mặc dù lồng ngực hắn trần trụi,

nhưng nàng đánh vào người vẫn là mềm nhũn vô lực. Trên mặt chỉ lăn xuống lệ,

giống như hận vô cùng. Hắn cuối cùng thở dài thật thấp, để ly trà xuống, đỡ

nàng từ trên giường lên ôm vào trong ngực. Nàng giãy hai cái, mới nghe hắn nói:

“Là ta không tốt.”

Nàng nước mắt chảy dài phát tiết ra ngoài, hắn cứ như vậy ôm nàng.

Liên tiếp mấy ngày, Hách Liên Du không còn bước vào tân phòng một bước, từ hình

bộ trở lại liền ở một viện khác trong phủ ngủ lại. Dùng bữa cũng tách của mình

ra, tuy là vợ chồng, lại vài ngày không gặp mặt. Tôi tớ trong phủ nghị luận ầm

ĩ, nói Thượng Quan Mạn không phải người Hách Liên Du yêu thích, vốn nên là

Chiêu Dương, bởi vì xảy ra chuyện không may, mới không thể không cưới. Cũng

không biết sao bị Hách Liên Du nghe được, sai người đánh những người xuyên tạc

trầy da sứt thịt, những người nói chuyện linh tinh mới dần dần ngừng.

Chẳng qua là bên trong phủ đối người đãi vật càng cẩn thận hơn. Trên mặt Hách

Liên Du không thấy tươi cười, cả ngày nghiêm mặt, ngay cả Thanh Thụy cũng là

một bộ dạng lạnh như băng. Đỗ Minh bị không khí trầm thấp này đè oa oa kêu to:

“Ta nói, hai người kéo cái gì, chỉ cần một người cúi đầu, tất cả mọi người còn

dễ chịu hơn.”

Thanh Thụy lườm hắn một cái, khó được mở miệng: “Ngươi biết cái gì, chủ tử đây

là nhường nàng một bước.”

Đỗ Minh “Ai” một tiếng, hét lên: “Ngươi chưa nghe sao, nữ nhân là dùng để dụ

dỗ, nhường bước có ích lợi gì.” Thanh Thụy đang muốn nói chuyện, chợt thấy vạt

áo lam di động theo gió trên bậc.

Hách Liên Du đứng chắp tay, lạnh lùng quét qua hai người: “Đều quá rỗi rãnh

có phải không?”

Đỗ Minh vội câm miệng, ngượng ngùng ngửa mặt lên trời vò đầu: “A ha, hôm nay

mặt trời không tệ.”

Kể từ ba vị Đế Cơ gả đi, thái tử tựa như khôn ngoan hẳn ra, bỗng nhiên sáng

suốt, tự làm mọi chuyện ở Lại bộ, xử lý chuyện cũng rất được thuộc hạ ủng hộ.

Bởi vì hắn quản lý Lại bộ, đông đảo quan viên ít nhiều có chút giao thiệp với

hắn, hắn lại đối đãi người khoan hậu. Những quan viên vẫn còn ngắm nhìn bắt đầu

rục rịch, cựu thần trong triều lại đều trái ngược với bên thái tử.

Dù sao Hoàng đế bệnh nặng mấy lần, thân thể ngày càng lụn bại. Đảng Thất hoàng

tử tổn thương nguyên khí nặng nề, chức Thượng Thư của hắn cũng không bị bãi

nhiệm, nhưng ôn hòa đặt xuống. Thái tử đột nhiên biến chuyển, để cho rất nhiều

người trông thấy hi vọng, có khác là Cửu hoàng tử cũng bắt đầu liên tiếp ra vào

cung đình, gần đây rất được Hoàng đế thưởng thức.

Tất cả triều thần do hắn làm chủ, ánh mắt liền đồng loạt nhìn hắn. Nâng đỡ thái

tử, hay là tương trợ Cửu hoàng tử hoặc là cứu Thất ho