
rất tốt.
Lã Dẫn nói tiếp: “Thân thể nàng sao có thể chạm vào những thứ lạnh như băng được?”
Ta: “…”
Ô oa oa, tức chết ta …
Ta vốc một nắm tuyết nhưng nhớ tới Bình Dương đang mang thai, quả quyết
không dám xuống tay, vì thế ném vào người Lã Dẫn đang lải nhải, Lã Dẫn
run rẩy.
Bình Dương quay lưng về phía ta, không phát hiện ta đã
ném tuyết vào trong quần áo của Lã Dẫn, chỉ thấy hắn run run, vì thế khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
Lã Dẫn nói: “Hoàng huynh muôi… hình như đã ném tuyết vào người ta .”
Bình Dương hét lên một tiếng, ta cười ha ha, xem ra ném vào Lã Dẫn so với ném vào Bình Dương còn hay hơn.
Cười còn chưa dứt, một nắm tuyết chuẩn xác ném vào miệng ta, ta bị dọa vội
vàng nhổ ra, thấy là Vô Mẫn Quân, hắn nhìn ta mềm mại đáng yêu cười:
“Yên tâm đi Hoàng Thượng, thần thiếp là lấy ở trên nhánh cây xuống, tuy
rằng bẩn nhưng so với trên mặt đất vẫn sạch sẽ hơn, ha ha ha ha.”
Ta: “…”
Hoàng Thượng hoàng hậu cùng công chúa Phò mã đã dẫn đầu, những người khác
cũng to gan bắt đầu chơi, Thái Sư đứng ở bên cạnh, dở khóc dở cười: “Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!”
Dứt lời, xoay người một mình đi sang một góc đợi.
Cùng lúc đó, bốn năm vốc tuyết đồng thời ném trúng Thái Sư.
Thái Sư: “…”
Thái Sư rống giận: “Ai? !”
Mọi người đều cười to, Thái Sư liền xắn tay áo gia nhập cuộc chiến, lại thì thào: “Hiện tại đã già rồi! Hồi trước… Ai, không nói nữa!”
Sau đó quyết đoán vốc tuyết lên, gặp ai cũng ném, trả thù đại chúng.
Lưu Á khổ sở tiến về phía ta, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh, mắt sắc thoáng nhìn
thấy vì thế không chút do dự ném một quả cầu tuyết về phía nàng ta, quả
cầu tuyết cui vào trong quần áo nàng ta. Lưu Á hét lên một tiếng, nói:
“Ai? !”
Sau đó nàng quay người lại, liền thấy Vô Mẫn Quân cười gian xảo, trong tay còn nắm một vốc cầu.
Vô Mẫn Quân một chút không nương tay, vốc tuyết trong tay kia ném vào chính mặt Lưu Á.
Lưu Á: “…”
Vô Mẫn Quân cười nhạo nói: “Đến bắt ta đi.”
Dứt lời, xoay người bỏ chạy, Lưu Á thấy hôm nay mọi người vui vẻ như vậy
cũng thét chói tai “Đứng lại! ! !” Sau đó đang cầm tuyết ném loạn ra, ta không nói gì đi theo phía sau hai người, chỉ thấy Vô Mẫn Quân chạy vòng vo, Lưu Á khẩn trương đuổi theo, sau đó quyết đoán tiến vào vũng nước
ta với Vô Mẫn Quân chuẩn bị buổi chiều.
“A –! ! !” Lưu Á bộc phát ra một trận thét chói tai, đáng tiếc bị bao phủ trong tiếng cười của mọi người.
Vô Mẫn Quân cười ha ha, kéo nàng ta lên, sau đó bảo thị nữ bên cạnh mang
nàng đi thay quần áo uống trà gừng — Vô Mẫn Quân đã sớm chuẩn bị tốt ,
hơn nữa hắn còn nói: “Động tác nhanh chút nhé, ta chờ ngươi ~ “
Mặt Lưu Á vốn vì lạnh mà trắng bệnh lại đỏ lên.
Ta núp ở phía sau, cũng nhịn không được cười ha hả.
Trong đêm tiết hoa xuân toàn một màu trắng điên cuồng, toàn bộ hoàng cung
được ánh đèn chiếu ra ánh sáng màu da cam, trên bầu trời có vô vàn những ngọn đèn đang bay, đèn càng ngày càng nhiều, giống như bao phủ toàn bộ
không gian phía trên hoàng cung, giống như những đóm lửa tỏa sáng xinh
đẹp, mà tiếng hoan hô cười nói ở ngoài cung cũng phá vỡ những bức tường
dày bao phủ hoàng cung mà truyền đến chỗ chúng ta.
Ta sinh ra đã
mười sáu gần mười bảy năm, có thể do kiến thức quá ít, có thể do lúc
trước rất khổ, nhưng ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một mùa đông
tốt đẹp nhất từ trước tới nay, giống như ở Đông Nguyên quốc cũng không
thấy đại tuyết như lông ngỗng rơi trong không trung, không một tiếng
động rơi trên người ta khiến cho trái tim ta lại trở nên mềm mại trắng
như bông tuyết kia.
Mọi người đều chơi đến mệt rồi mới chào từ
giã, sau khi mỏi mệt thỏa mãn trở về phủ đệ của mình, ta với Vô Mẫn Quân cũng mệt mỏi quá mức, hai người cười chờ các đại thần đều trở về, trong cung liền nháy mắt lại trở nên an tĩnh.
Một trận tuyết lại bắt
đầu rơi xuống, ta với Vô Mẫn Quân đứng trong bóng đêm lại có ánh sáng
phát ra ở xung quanh, xung quanh hai người chúng ta là một đống tuyết
hỗn độn nhưng rất đáng yêu .
Ánh đèn lồng thay thế ánh trăng, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng, soi chúng ta trên nền tuyết xung quanh,
lúc này băng với lửa phảng phất như thể đang giao hòa với nhau, lâu dài
mà ấm áp.
Ta với Vô Mẫn Quân ở bên ngoài cung điện hôn nhau.
Ánh sáng phía sau không ngừng chuyển động, ánh tuyết trắng trẻo. Ngày hôm sau sau tiết đón xuân, theo lệ thường, vẫn không cần vào triều, ta lại tỉnh giấc hơi sớm.
Đêm qua ta với hắn vô cùng tỉnh táo mà hôn nhau, tuy rằng sau khi hôn xong, hai người đều trầm mặc trở về phòng ngủ, nhưng có cái gì lặng yên thay
đổi, cũng là chuyện thực tế không tránh nổi.
Ta nhìn Vô Mẫn Quân, muốn nhớ lại bản thân mình vì sao lại hôn môi với hắn tối hôm qua,
nhưng hồi tưởng thế nào cũng không hồi tưởng được tâm trạng lúc đó.
Có thể vì tâm trạng hôm qua rất tốt? Còn vì đèn lồng với đèn trong cung
đình rất nhiều, rất nhiều? Hoặc là vì tuyết rơi rất đẹp nên mới nhiễu
loạn lòng của ta?
Ta lấy chăn trùm đầu, cảm thấy có chút không
thể hiểu nổi, ta với Vô Mẫn Quân biết nhau lâu như vậy, ngoại trừ lần
uống rượu đó, cùng với lần vì nước an thần