
n Quân nói: “Có.”
Đến đây ta thật sự không đoán ra được, ta nói: “Ta nhận thua, là cái gì?”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Là đứa bé trong bụng Bình Dương.”
Ta: “…”
Thật cũng quá xảo quyệt ! Người nào mà đoán được…
Ta nói: “Nói đi, lần này muốn ta giúp ngươi bóp ở đâu?”
Ta thật tình hy vọng hắn để cho ta giúp hắn bóp đầu.
Vô Mẫn Quân lại nói: “Đi với ta ra bên ngoài trước.”
Ta khó hiểu đi cùng hắn ra bên ngoài, Vô Mẫn Quân nhìn trái nhìn phải,
cuối cùng tìm thấy một chỗ, nói: “Đào cái hố ở chỗ này đi.”
Ta cả giận nói: “Bắt ta dùng tay đào hố? !” Vô Mẫn Quân nói: “Đương nhiên không phải dùng ta… Ngươi đi lấy mấy thứ tới đây sau đó đào.”
Trên bầu trời vẫn còn đại tuyết rơi xuống, ta tức không đánh được hắn, nói:
“Cho dù hiện tại đào thì trong chốc lát cũng bị tuyết lấp kín.”
Vô Mẫn Quân có chút suy nghĩ nói: “Nói cũng đúng… Ừ, ngươi đi mang chút nước lại đây, rồi đào lấy cái hố nhỏ trước.”
Tình nguyện chịu thua, ta chỉ có thể nhận mệnh lén lút tìm đem cái xẻng, đào ra một cái hố nhỏ nhưng rất sâu, sau đó đem nước ở chỗ ao tới đây, lúc
đầu Vô Mẫn Quân ở bên cạnh nhàn rỗi nhìn, cuối cùng thấy ta mệt chết đi
cũng đến hỗ trợ… Ta thật không biết hắn định làm cái này làm gì…
Sau khi làm xong, ta rất mệt mỏi, nghĩ buổi tối còn phải cùng các đại thần
điên điên khùng khùng suốt đêm, vì thế đành phải đi về phòng ngủ bù
trước, Vô Mẫn Quân cũng có chút mệt, liền đi cùng, hai người ngủ thẳng
cẳng tới lúc sắc trời tối dần, cũng là lúc tới thời gian dùng bữa.
Bọn cung nữ thái giám sớm ở bên ngoài đã nhiều việc lu bù hết lên, đem mọi
thứ đi tổ chức diễn tập điệu đón xuân, điệu đón xuân này có chút xa hoa, chỉ được dùng trong tiết đón xuân hoặc đại hôn của hoàng đế, hơn nữa
còn dùng rất nhiều người cho nên vô cùng tráng lệ, chỉ liếc mắt nhìn một cái là biết tiêu phí một nguồn lớn nhân lực vật lực.
Các đại
thần lục tục tới, mang theo thê nhi nữ quyến, theo lời Vô Mẫn Quân nói,
trước kia tiết đón xuân đối với các đại thần và hoàng đế cũng chỉ là để
cho hoàng đế gặp gỡ các nữ nhi đại thần, thậm chí là để cho các công tử
tiểu thư xem mắt, tóm lại xem như là một tác dụng ẩn ý. Dù sao trải qua
việc Liễu Á lần trước, lần này chỉ sợ không ai dám đến “Câu dẫn” ta , ta vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
Canh giờ vừa đến, ta với Vô Mẫn Quân dẫn đầu đi vào, ngồi ở chính giữa – chỗ khác biệt giữa tiết đón xuân và lúc khác là bình thường Hoàng thượng sẽ ngồi ở trên cao một bậc thang,
biểu hiện quân vương cùng thần tử bất đồng, biểu thị cho quân vương cao
cao tại thượng , nhưng lần này ngồi ăn cùng mọi người, chẳng qua hoàng
đế và hoàng hậu giống nhau ngồi ở chỗ đầu mà thôi.
Bình Dương và Lã Dẫn cũng đến đây, an vị ở một bên chúng ta, bên còn lại là Thái Sư.
Trên sàn trải thảm đỏ dày, xung quanh là kỳ lân vàng ngọc nặng, mà trong
miệng kỳ lân có những hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra tựa như sương mù ở
giữa tiên giới, trên thảm đỏ day có bầy một chiếc bàn bạch ngọc. Trên
mặt bàn còn đặt một lư hương Toan Nghê cũng đang nhẹ nhàng tỏa ra làn
khói nhè nhẹ.
Trong toàn bộ điện đều có mùi hương tràn bên trong.
Ban đầu có ca cơ vũ cơ đi lên, những dải lúc uốn lượn trên tay. Khúc vũ này cầu mong cho năm sau mưa thuận gió hoà, hoa mầu đại phong, lê dân không cực không nghèo, cuộc sống dân chúng an khang.
Dáng người ca cơ
vũ cơ đều nổi bật, tựa như linh xà, kỹ thuật nhảy linh động, động tác vô cùng duyên dáng. Ngẫu nhiên có hai vũ cơ hướng về phía ta, thân thể mềm mại như bạch ngọc nhẹ nhàng đung đưa, dưới ánh sáng của ngọn nến, cho
dù ta là nữ nhân cũng vào cảm thán, vụng trộm nhìn thoáng qua Vô Mẫn
Quân, chỉ thấy thần thái hắn tự nhiên, khóa miệng cười ảm đạo, uống trà
xem xét vũ đạo.
Trong điện, không khí ca múa bỗng nhiên trở nên
dồn dập, tuy rằng Vô Mẫn Quân thoạt nhìn vẫn có chút không gần gũi,
nhưng hiện tại ta mới là hoàng đế, mọi người tuy rằng cũng kiêng kị
hoàng hậu, nhưng chủ yếu vẫn là xem sắc mặt hoàng đế, thấy vẻ mặt ta ôn
hoà , liền trở nên lớn mật hơn một chút, toàn bộ điện ăn uống linh đình, tiếng hoan hô cười đùa âm, chạm cốc vang lên không ngừng.
Thái
Sư là nguyên lão tam triều, ta mang một chén rượu tới kính ông ta, nói:
“Thái Sư vì Tây Ương ta dốc hết tâm huyết, hoàng thiên hậu thổ cộng
giám, có Thái Sư là vinh dự của Tây Ương, cũng vinh dự của trẫm.”
Cả điện hoan hô, khóe mắt Thái Sư trở nên hơi ướt, hào khí uống rượu, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng! Khụ…”
Nữ quyến bên cạnh ông nhanh chống vỗ lưng, hóa ra là uống quá nhanh, bị sặc .
Ta dở khóc dở cười, Thái Sư lúng túng nói: “Giờ đã già rồi, trước kia… Ai, không nói nữa.”
Mọi người cười ha ha, không khí càng trở nên náo nhiệt.
Chén thứ hai ta kính Khâm tướng quân: “Ttướng quân vì Tây Ương ta đông chinh bắc thảo, định quốc an bang, thật là trung thần lương tướng!”
Khâm tướng quân cũng kích động nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cả điện ồ lên trầm trồ khen ngợi.
Ta đem rượu kính những ai có thể kính, cuối cùng đem chén rượu kia tới x
trước mặt chi hạnh: “Chén rượu cuối cùng, kính hoàng hậu.”
Không
nói thêm cái