
gì, ta trực tiếp nâng cốc uống hết, Vô Mẫn Quân cười cười,
cũng uống cạn rượu trong chén, sau đó nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Hắn nhìn ta cười, ta nghĩ ta đại khái biết vì sao khi vũ cơ liếc mắt đưa
tình về phía chúng ta, phô bày cả bộ ngực ra, một chút phản ứng hắn cũng không có , bởi vì chẳng phải do hiện tại hắn đang ở trong thân mình ta, ánh mắt kia của hắn sáng lấp lánh, nếu nói là ánh mắt vũ cơ là ánh sáng ngọn lửa thì ánh mắt của Vô Mẫn Quân có thể ví như ánh trăng mỏng, chỉ
là ngọn lửa sao có thể tranh huy hoàng cùng nhật nguyệt được?
Ta bị ý nghĩ của chính mình khiến cho có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cúi đầu, lại uống một ngụm rượu.
Ca múa đã xong, đã đến liệc yến tiêc, một mâm các đồ ăn theo quy củ được
bưng lên, mỗi loại đồ ăn đều là sắc hương vị câu toàn, tản mát ra làm
cho người ta ngón trỏ đại động mùi, ánh sáng màu sắc trong vắt xinh đẹp, cắn một cái lại lưu lại mùi hương thơm ngát trong miệng.
Ăn
trong chốc lát, mọi người bắt đầu tửu lệnh, xét thấy trình độ văn hóa
của ta không cao, ta tỏ vẻ không tham gia, hôm nay để hoàng hậu thay ta
“Xuất chinh”, chúng thần tử ngay từ đầu không đáp ứng, nhưng thấy Vô Mẫn Quân ra trận, liền tỏ vẻ có thể đồng ý.
Vô Mẫn Quân ra trận, tự
nhiên không nói, người này cũng thật là biến thái, nhìn bộ dáng hắn
giống như không học vấn không nghề nghiệp, nhưng võ công cao cường, văn
hóa cũng cao, làm thi ngâm đối, dẫn chứng phong phú, quả thực là hạ bút
thành văn. Tóm lại, không một lần phải uống rượu.
Chẳng qua là
hắn không muốn nhưng ta muốn uống rượu, cho nên ta có chút bất mãn, âm
thầm nói cho hắn có thể không cần tranh cường háo thắng như vậy, hoàn
toàn có thể thua một hai phen, ta rất nguyện ý uống rượu .
Vô Mẫn Quân liếc ta một cái xem thường.
Dùng bữa xong, thời gian đã hơi trễ, tuy rằng trên trời vầng trăng đang tỏa
sáng nhưng mà so với mặt đất toàn là tuyết trắng, ánh trăng có vẻ loãng
hơn, toàn bộ trong cung Tây Ương đều đã đốt đèn, tỏa ra áng sáng trên
nền tuyết trắng tạo nên một chút sắc màu ấm áp.
Ăn xong đã đến
lúc thả đèn, mọi người lấy đèn từ trong tay bọn hạ nhân, ta lấy đèn mà
Nguyên Úc đưa tới, châm lên, xung quanh toàn mùi tùng thơm, là mùi mà Vô Mẫn Quân không thích, nhíu nhíu mày đầu, rồi bịt mũi châm đèn ở trên
tay hắn, chiếc đèn trên tay hắn là chiếc đèn sáu cánh, ở mỗi cánh đều có treo chuỗi ngọc lưu ly, sau khi đốt lên do bị gió thổi mà phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe.
Sau khi trong cung đốt đèn xong, ở dân gian
cũng được phép đốt đèn theo, vì thế sau khi thấy đèn của chúng ta bay
càng ngày càng cao, vô số đèn lồng ngoài cùng cũng dần dần bay cao lên ở bên ngoài trời tối đen như mực, những ánh sáng này hội tụ trên bầu trời đêm tựa như những vì sao, đồng loạt đốt sáng lên màn đêm có chút lạnh
như băng.
Tuyết dần dần nhỏ đi nhiều, tựa hồ không nhìn thấy, mọi người đều một tay cầm lò sưởi một tay cầm đèn lồng đi trong cung, ngoại trừ hậu cung là chỗ cấm địa ra ( kỳ thật hiện tại cũng không tính, dù
sao một phi tử ta cũng không có, duy nhất có hoàng hậu còn đang ở bên
cạnh, còn những công chúa khác thì đã sớm chạy đi chơi với nhau ), với
cả tẩm cung của hoàng đế hoàng hậu là chỗ vô cùng tư mật không thể đi,
những chỗ còn lại cơ bản có thể đi lại, đương nhiên, tốt nhất vẫn nên đi theo hoàng đế — đây là kết luận ta thấy tất cả mọi người đi theo ta mà
đoán ra.
Không cần phải nói, Vô Mẫn Quân cũng luôn luôn ở bên
cạnh ta, hắn là hoàng hậu, cho dù hành động tự do vẫn nên đi theo hoàng
đế, vì vậy cái đám công chúa líu ríu kai cũng đi theo Vô Mẫn Quân, dù
sao chính là mọi người đều đi theo ta.
Ta đi đến một chỗ trống
trải, chung quanh không có cỏ cây gì, chỉ có tuyết đọng lại, bên bờ
tường có mấy nhánh mai mọc ra, mà sắc trời đã tối nên nhìn không rõ ràng lắm, cho dù có mang theo đèn lồng cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Ta
ngẩng đầu, mắt nhìn đèn khắp bầu trời, trong lòng sung sướng, vì thế
cười hì hì buông đèn lồng, ra vẻ đứng đắn nói: “Không biết các vị có
biết một trò chơi này không.”
Mọi người đều có vẻ mặt nghi hoặc,
khóe miệng Vô Mẫn Quân run rẩy, nhỏ giọng nói bên tai ta: “Tốt nhất là
ngươi không nên khác người…”
Ta không để ý tới hắn, nói: “Cái trò chơi này chính là —— “
Ta cúi người, vốc một nắm tuyết, trực tiếp ném vào mặt Vô Mẫn Quân: “—— ném tuyết!”
Một ít tuyết trên mặt Vô Mẫn Quân rơi xuống, còn lại một ít vẫn còn dính ở trên mặt: “…”
Mọi người: “…”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, sau đó bộc phát ra tiếng cười kịch liệt: “Ha ha ha ha ha…”
Vô Mẫn Quân không nói hai lời, cũng vốc lên một nắm tuyết, không chút do
dự ném vào đầu ta, nhưng ta vừa mới xoay người bỏ chạy, kết quả vừa quay đầu, một vốc tuyết lại ném vào mặt ta, ta nghe thấy tiếng cười độc đáo
của Bình Dương: “Ha ha ha, hoàng huynh, ai bảo huynh bắt nạt hoàng tẩu!”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân kiêu ngạo cười to: “Bình Dương, rất tốt! Không uổng công ngày thường hoàng tẩu muội đối xử với muội tốt như vậy!”
Ta: “… …” Thật không biết xấu hổ…
Lã Dẫn ở bên cạnh nói: “Bình Dương, không thể như thế!”
Ta vui mừng, Lã Dẫn vẫn