
ên
lén truyền tin cho người khác, thậm chí còn cùng ta sửa tấu chương, cãi
nhau với ta, thoạt nhìn mỗi lần đầu là bộ dạng nhàn nhã khiến cho người
ta chán ghét, mà ta lại chưa bao giờ biết hóa ra cái “truyền thư tùy
tiện” ta nghĩ có nội dung như vậy, tất cả đều khiến cho trong lòng người khác run sợ như vậy.
Đề cập đến là hơn mười vạn mạng người, hai quốc gia, thậm chí là chuyện của toàn bộ tứ quốc…
Hắn trong lúc cười cười từng ngày qua ngày mà đã lặng yên quyết định ?
Ta bỗng nhiên có chút sợ.
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh chưa phát hiện ra vẫn đang uống nhà, hát một ca khúc lộn xộn nào đó.
Một lát sau, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên quay đầu nhìn ta: “Vân kiểu, ngày mai
hưu tuần, không cần thiết triều, chúng ta xuất cung đi chơi một chút?”
Ta còn đang không thể tự kiềm chế chìm sâu trong ý nghĩ của mình ở chính
mình, bỗng nhiên hắn vừa nói như vậy khiến ta sửng sốt: “A? Đi chơi?
Chơi cái gì?”
Vô Mẫn Quân: “Không biết, tùy tiện chơi đùa…”
Ta: “… Vì sao ngươi lại bỗng nhiên muốn đi chơi.”
Vô Mẫn Quân ngã về phía chiếc bàn ở trên, lười biếng phục người ra: “Không có gì, chẳng qua nếu như chiến tranh mà bắt đầu, phỏng chừng sẽ việc
đứng lên.”
“Không chỉ đơn giản ‘Việc nhiều hơn’ như vậy chứ…” Ta đổ mồ hôi.
Dù sao lại tiếp tục nói, lúc trước Vô Mẫn Quân cũng dùng chính loại thái
độ lười nhác nhàn nhã này, đi bước một đem Đông Nguyên quốc bức đến
không đường thối lui …
Ta vuốt cổ, nói: “À… Tốt, dù sao ta mới chỉ ở trong dân gian Tây Ương được hai ba ngày, không biết rõ đường.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ta một ngày cũng chưa từng ở.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân sang sảng cười với ta: “Chẳng qua cũng không liên quan, dù sao cũng chỉ là đi dạo.”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao chúng ta biết khinh công, thật sự không được liền nhảy ra chỗ cao quan sát, sẽ không đến mức không về lại hoàng cung được.
Hơn nữa Vô Mẫn Quân nói cũng đúng, ta liền gật gật đầu: “Cũng được, dù sao trong hoàng cung… rất nhàm chán.”
***
Ngày hôm sau khi ta và Vô Mẫn Quân xuất phát, dùng bộ trang phục dân nữ và
dân nam mang về lúc trước, tùy tiện mặc mỗi người một bộ, lại qua mặt
thị vệ, lặng lẽ xuất cung.
Tây Ương quốc so với Đông Nguyên quốc
phồn hoa hơn nhiều, đám đông trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, phố xá
đông vui, tiếng tiểu thương rao hàng liên tiếp, ta cũng quay đầu nhìn
chung quanh đánh giá, Vô Mẫn Quân yên lặng giữ chặt ta: “Đừng dọa
người.”
Ta nghi hoặc nói: “Sẽ sao? Không có việc gì, bọn họ cũng không nhận ra ta.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Thật không, nhìn ngươi xem, có phải mọi người đều đang vụng trộm để ý ngươi hay không.”
Ta vừa thấy, quả nhiên là có rất nhiều người đều hai tay đặt ở bên hông,
thật cẩn thận nhìn ta, thần sắc thậm chí có chút đề phòng.
Ta cả kinh, khẩn trương nói: “Sao lại thế này… Chẳng lẽ cải trang lần này không tốt?”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Không, bởi vì ngươi lén lút thoạt nhìn rất giống kẻ trộmtặc.”
“…”
Vì thế ta chỉ có thể đoan đoan chính chính đi trên đường.
Dù sao ta phát hiện có một thứ mà trước đây ta chưa từng thấy ở hoàng cung Đông Nguyên quốc hay Tây Ương quốc, gọi là Dương Trường (??), là một
loại trứng gà đặc thù, trứng gà đó nếu bị đập vỡ ra thì sẽ thấy lòng
trắng trứng ở xung quanh, bên trong là lòng đỏ trứng màu vàng tươi,
thoạt nhìn giống như là một vầng mặt trười vậy, cho nên mới có tên này.
Ta hiếu kỳ nói: “Ta cũng không biết có thể như vậy.”
Vô Mẫn Quân nói: “Hoàng thất Tây Ương quốc không có… Nghe nói ăn cái này dễ bị tiêu chảy.”
Ta nói: “Thật không? Thân thể ngươi mạnh khỏe như vậy, chắc là không sao
đâu.” Sau đó ta đi vào một quán ăn ven đường, gọi một chén.
Vô Mẫn Quân: “…”
Một lát sau, hắn nói: “Thêm một chén nữa!”
Ông chủ tiệm vui mừng lên tiếng.
Ta chạy nhanh nói: “Không, ở đây chỉ cần một chén!”
“…” Điếm lão bản dùng ánh mắt thù hận nhìn ta.
Vô Mẫn Quân nói: “… Gì chứ.”
Ta nói: “Thân thể của ta, có vẻ nhu nhược, chẳng may tiêu chảy thì sao?”
Vô Mẫn Quân cười lạnh: “Ông chủ, mang thêm một chén nữa lại đây!”
Ta: “…”
Quên đi, mặc kệ hắn đi…
Một lát sau, ông chủ tiệm bưng lên ba bát ‘dài dương mặt’ thơm ngào ngạt, ta cùng Vô Mẫn Quân: “…”
“Vì sao lại là ba bát?” Ta khó hiểu!
Điếm lão bản nói: “hai người gọi ba bát.”
“Chúng ta gọi hai chén.” Ta kiên nhẫn giải thích, “Ta một chén, nàng một chén.”
Ông chủ tiệm nói: “Không đúng, ngài một chén, nhưng vị cô nương này trước
gọi một chén, sau đó nói lại gọi thêm một chén… Không phải là hai chén
sao?”
Ta cùng Vô Mẫn Quân: “…”
Ông chủ tiệm thật thủ đoạn…
“Ha ha, cám ơn !” Bỗng nhiên, một tiểu cô nương ngồi ngay tại chỗ trước mặt cái bát thừa ra kia.
… Là Tư Đồ Hữu Tình.
Ta cùng Vô Mẫn Quân vẫn duy trì “…” trạng thái nhìn Tư Đồ Hữu Tình cùng với bánh bao hình như béo hơn một chút trên vai nàng ta.
Bánh bao thấy chúng ta nhìn nó, ngượng ngùng vươn cánh tay ngắn ngủn nhỏ bé đầy thịt béo ra.
Ta: “…”
Tư Đồ Hữu Tình hoàn toàn không có ý thức được vì sao ta và Vô Mẫn Quân
không nói gì, mà tức giận nói với ông chủ tiệm: “Vì sao thêm hành! Ta đã nói không cần hành