
a cả hai nước, mặc dù Đông Nguyên quốc hiện tại có chút nghèo
túng, nhưng việc xuất binh, xuất chút tiền tài, không thể thiếu.”
Ta kinh hãi: “Vậy Thái hậu phản ứng thế nào? Chẳng phải sẽ giận dữ sao,
nói ngươi lập gia đình liền quên máu mủ, cư nhiên giúp đỡ Tây Ương quốc
lợi dụng Đông Nguyên quốc?”
Vô Mẫn Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thực rất hiểu bà ta.”
“…” Ta khóc nói: “Ngươi rất tự tiện, cũng không thương lượng cùng ta một chút.”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống ghế: “Ngươi tới tháng cũng không hề thương lượng cùng ta một chút đâu.”
“…”
Đó là chuyện ta có thể quyết định sao? ! Còn thương lượng gì!!!
“Vô Mẫn Quân! Ngươi không cần cố tình gây sự! Ta biết ngươi tới tháng nhất
định rất khó chịu, nhưng…nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề của
ta!” Ta tức giận chỉ hắn.
Vô Mẫn Quân kì quái nhìn ta: “Không phải vấn đề của ngươi, chẳng lẽ lại là vấn đề của ta?” Thực không có cách nào nói chuyện với hắn !
Ta thở phì phì lắc
lắc tay áo: “Quên đi, không nói với ngươi… Dù sao Đông Nguyên quốc có
muốn xuất binh cũng không có nhiều lắm, về phần tiền tài, vì phải cống
nộp Tây Ương quốc, hơn nữa mấy năm liên tục chiến loạn, quốc khố đã
trống rỗng rồi, người đừng nghĩ tới.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Nhưng Thái Hậu cùng hoàng đệ ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Bọn họ đáp ứng rồi?”
“Đáp ứng hay không cũng không phải do bọn họ quyết định” Vô Mẫn Quân nhìn ta cười cười, “Đại khái bọn họ cũng hiểu được, chỉ có ngươi rất khó cam
đoan Vô Mẫn Quân sẽ không đổi ý.”
“…”
Khó trách người khác nói, nữ nhân một khi đến tháng tính tình sẽ không tốt, hoặc là trở nên
táo bạo, hoặc là trở nên kỳ quái, trước đây Vô Mẫn Quân vốn tâm tình bất định, hiện tại lại còn như vậy…
Ta trừng mắt nhìn hắn, Vô Mẫn Quân uống ngụm trà, coi như không thấy.
… Không đúng, dù sao hiện tại ta mới là hoàng đế Tây Ương quốc, đến lúc đó, người vung tay ra lệnh là ta…
Ta âm thầm an ủi chính mình ở trong lòng, sau đó hầm hừ ngồi xuống: “Quên đi, mặc kệ ngươi.”
Vô Mẫn Quân đại khái cảm thấy lần này hắn lại là người thắng, có chút vừa lòng, nhìn ta cười cười.
Ta cũng nhìn hắn cười cười.
Ai, mặc dù thân thể trao đổi… Nhưng lòng người, vẫn là cách một tầng bụng.
* * *
Ngày cuối cùng ở lại Đông Nguyên quốc, ta cùng Vô Mẫn Quân tách ra hoạt
động, ta lại vụng trộm xuất cung lần nữa, muốn nhìn lại Đông Nguyên quốc thêm một chút, nhìn thêm quốc gia đã sinh ra ta nuôi ta lớn thêm một
chút còn Vô Mẫn Quân thì ở trong cung ăn đồ ngọt, rồi ngủ, ngủ dậy lại
ăn mứt gì đó.
Kỳ thật khi đến tháng, phụ nữ không nên đi lại
nhiều, nhưng ngày hôm sau ta cùng Vô Mẫn Quân vẫn chọn rời đi, bởi vì dù sao Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc vẫn có khoảng cách nhất định,
thời gian đi qua đi lại cũng rất nhiều, không thể tiếp tục nghỉ ngơi,
bằng không sợ rằng bên trong Tây Ương quốc sẽ hỗn loạn.
Huống chi ta là ngườitập võ , thân mình khỏe mạnh hơn so với những cô nương bình
thường, ngoại trừ buổi tối đầu tiên Vô Mẫn Quân tỏ vẻ đau bụng ra thì
không có vấn đề gì lớn.
Giống như khi đến, chúng ta cũng chậm rãi trở về Tây Ương quốc, lần này còn mang theo rất nhiều trân bảo từ hoàng cung Đông Nguyên quốc, bởi vì liên quan đến chuyện xuất binh của Đông
Nguyên quốc, khoảng cách giữa ta và Vô Mẫn Quân vốn sắp biến mất lại
tiếp tục xuất hiện, ta cùng hắn quả thực là hai kẻ trười sinh đã ghét
nhau.
Thuận lợi trở lại Tây Ương quốc, những chuyện trong nước
được Thái Sư xử lý không tồi, ta lấy thân phận Vô Mẫn Quân chính thức
bắt đầu xử lý triều chính, chẳng qua người lâm triều hàng ngày là ta,
người phê duyệt tấu chương, người hạ lệnh cuối cùng đương nhiên là Vô
Mẫn Quân.
Ta và Vô Mẫn Quân cũng không ngủ cùng một phòng, bởi vì Vô Mẫn Quân cũng chưa chính thức gả cho ta.
Điều này chứngminh việc hôn sự giữa ta và Vô Mẫn Quân cũng sắp cử hành…
trong tình huống ngoài mặt trong lòng không vừa ý giữa hai chúng ta.
Tiên đế băng hà, cử hành đại tang cả nước đã gần hai tháng, qua một tháng
tang sự nữa, ta và Vô Mẫn Quân có thể bắt đầu thành thân, hôn lễ hoàng
gia —— hơn nữa cả hai bên đều là hoàng gia —— hôn lễ như vậy tất nhiên
là vô cùng long trọng, tuy rằng còn hơn một tháng, nhưng hôn sự đã bắt
đầu lặng lẽ thu xếp rồi.
Trang phục của ta cùng Vô Mẫn Quân đã
bắt đầu làm, nghe nói phải mất khoảng một tháng mới có thể làm xong, ta
thật sự không thể tưởng tượng được bộ quần áo thế nào mà phải làm trong
một tháng mới xong, nhưng thợ may lại uyển chuyển nói như vậy đã đẩy
nhanh tốc độ nhất rồi.
Sau ta mới biết, trên quần áo Vô Mẫn Quân
sẽ mặc, phải thêu ước chừng chín ngàn chín trăm chín mươi chín viên trân châu, ta ước tính đại khái sức nặng, nhịn không được cười ha ha tỏ vẻ
vừa lòng.
Về phần những viên ngọc sẽ thêu trên áo của Vô Mẫn
Quân, đều có quy định nghiêm khắc về sức nặng, nhưng ngoại trừ mũ
phượng, bởi vậy ta cố ý dặn, những viên ngọc đính trên mũ phượng, trâm
phượng, đều yêu cầu phải càng lớn càng tốt, trang sức cũng phải càng lớn càng tốt, càng nặng càng tốt.
Viên quan phụ trách may lễ phục: “…”
Vô Mẫn Quân không biết việc này, cuộc sống