
ng lười đuổi hắn đi, ôm
đầu gối ngồi dưới đất, hai người trong lúc đó hiếm khi không khắc khẩu
hay kêu gào, im lặng khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Một lát sau.
“Khò khò khò…”
Khóe miệng ta run rẩy, ngẩng đầu lên, chỉ thấy đầu Vô Mẫn Quân lệch qua một bên ghế, đã bắt đầu ngáy rồi.
… Ta chỉ biết, bầu không khí thương cảm trong lúc đó của chúng ta cho tới bây giờ chỉ là ảo giác.
***
Vô Mẫn Quân đang ngủ ở trên ghế thái sư, ta giúp hắn đắp chăn, bản thân
mình thì ngủ trên giường, buổi sáng ra khỏi cung lâu như vậy, quả thật
rất mệt mỏi.
Nhưng tới nửa đêm, ta bị một thanh âm khiến cho tỉnh dậy.
Ta thật cẩn thận chậm rãi ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn trái nhìn phải
xung quanh, chỉ thấy Vô Mẫn Quân cũng giống như ta, trợn tròn mắt xem
xét bốn phía.
Người đến cũng không nhiều, nghe thanh âm ước chừng có bốn tên, nếu mà ta nghe mà không được thì có chút khủng bố.
Vô Mẫn Quân đứng lên, hoàn toàn không động đậy thân thể, hô hấp tự nhiên giống như một người bình thường đang ngủ.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến đêm hôm đó ta đi ám sát hắn, hắn đại khái cũng là dùng phương thức giống vậy dụ ta.
Lúc ấy ta muốn giết hắn, hiện tại lại cùng hắn né tránh người khác ám sát, thật sự là ý trời khó đoán.
Vô Mẫn Quân khoát tay vớii ta, ta lặng yên không một tiếng động trốn về
một góc với hắn, ta ngừng thở, không bao lâu bên ngoài truyền đến thanh
âm thị vệ bị đánh choáng váng, sau đó có người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng
ra.
Chỉ có một người đi đến, hắn không chút do dự trực tiếp đi về chỗ giường, mà trên thực tế chúng ta đang ở bên cạnh giường. Người này
vừa đến bên giường, Vô Mẫn Quân liền phi thân ra, điểm trúng huyệt đạo
sau gáy hắn.
Người nọ còn chưa kịp có phản ứng gì, trở nên mềm
nhũn, Vô Mẫn Quân đặt hắn lên trên giường, sau đó trốn về trong góc,
ngừng thở giống như ta.
Ta ngạc nhiên không thôi, không ngờ hắn lại dùng chiêu thức đê tiện này.
Quả nhiên, không lâu sau, ba người bên ngoài thấy người đầu tiên vẫn chưa
đi ra liền cùng tiến vào, bọn họ đều có chung một động tác vung đao
hướng về phía giường, muốn chém người trên giường.
Người trên
giường cũng vừa tỉnh lại, lập tức phản kích ngược lại, bốn người rối
loạn thật vất vả nhờ vào ánh trăng bên ngoài chiếu vào mới phát hiện đều là người một nhà đã hao phí rất nhiều thể lực. Ta và Vô Mẫn Quân nhân
dịp xông ra ngoài, đao sắc chặt mạnh giải quyết hai tên, tiếp mấy chiêu
với những tên còn lại rồi cũng dễ dàng khống chế được bọn họ.
Nhìn bốn tên áo đen ngã xuống đất hôn mê, bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay Tư Đồ Hữu Tình nói “Tai ương chảy máu, không khỏi có điểm buồn cười, đâu có
tai ương chảy máu đâu?
Vô Mẫn Quân lắc lư đi tới cửa, hắng giọng kêu to: “Có thích khách a —— người đâu mau tới ——!”
Hắn lén dùng vài phần nội lực, thanh âm rất lớn, không bao lâu trong cung
liền vang lên những tiếng động, còn có một đại đội nhân mã chạy về hướng này.
Ta cảm thấy buồn cười, đi vài bước về phía Vô Mẫn Quân, nhất thời thay đổi sắc mặt ——
Ở chỗ ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy chỗ mông Vô Mẫn Quân, có một vũng máu rất to!
Vừa có ánh trăng vừa có máu… Quả nhiên là tai ương chảy máu! Ta run run mở miệng: “Vô…Vô Mẫn Quân…”
Vô Mẫn Quân còn đang gào to ở bên ngoài, nghe thấy ta gọi, hắn quay đầu nói: “Làm sao vậy?”
“Ngươi… Ngươi đổ máu …” Ta nuốt nuốt nước miếng, tiếng nói bắt đầu run lên, “Rất nhiều…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nhìn ta: “Ngươi đang nghi ngờ trình độ của trẫm sao? Hử? Trẫm mười tuổi là có thể…”
Ta hỏng mất: “Cả mông ngươi đều là máu kìa !!!”
Vừa vặn một đội thị vệ chạy tới.
Mọi người: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta suýt khóc, vọt tới bên cạnh hắn, quát mấy tên thị vệ: “Nhanh đi kêu
Thái y đi! Đứng thất thần ở đây làm gì! Để lại mấy người ở lại thu dọn
đám thích khách bên trong!”
Mọi người như ong vỡ tổ chạy đi làm
việc, ta vội vàng lôi kéo Vô Mẫn Quân: “Sao lại thế này, ngươi…hóa ra bị bọn chúng đâm bị thương ở mông cũng không biết! Ngươi cũng quá không
cẩn thận, xem xem, nhiều máu như vậy… Ngươi sao lại thế này…không có cảm giác sao?”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Ngươi còn dám nói võ công của ngươi tốt à, cái loại trình độ này cũng khiến ngươi bị thương được…”
“…”
“Ô ô… không biết có để lại sẹo hay không đây…”
“…”
“Ô ô ô ô…”
Vô Mẫn Quân vẫn rất trầm mặc.
Ta có chút kỳ quái, giúp đỡ hắn: “Làm sao vậy? Có phải hiện tại đã cảm thấy đau rồi không?”
Vô Mẫn Quân cầm tay ta, thản nhiên nói: “Kỳ thật… Ta nghi…”
“?”
“Là tới tháng rồi.”
Vô Mẫn Quân từ từ nói xong câu đó, sắc mặt đen thui giống như màn đêm phía sau vậy.
***
Tháng, đó là cái gì vậy?
Khái niệm tháng với ta rất mơ hồ, chỉ biết là phi tần hậu cung nếu đến tháng sẽ không thể hầu hạ phụ hoàng, nhưng cụ thể là cái gì, ta vốn không có
kinh nghiệm. Nhưng đến tháng sẽ đổ máu? Quái dị thật…
Hiện tại Vô Mẫn Quân vừa nói như vậy, ta nhất thời có chút hoài nghi: “Ta…ta ít đọc sách… Ngươi đừng gạt ta.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Cứ trì hoãn như vậy một lúc, đám thái y đã vội vàng chạy tới, Thái Hậu, chúng phi tần, thậm chí hoàng đệ cũng đều đến đây.
Thích khách đã bị lôi đi rồi, đang