Công Chúa Quý Tính

Công Chúa Quý Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323992

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

ng Hoàng Thượng gặp mặt tới nay, tổng cộng mới có

khoảng mười ngày, nào có thể có cái gì là yêu hay không yêu đâu? Kỳ thật mặc dù muội ở bên cạnh hoàng thượng, nhưng thường xuyên cảm thấy hoàng

thượng thực ưu sầu, muội biết trong lòng hoàng thượng có một người khác, cũng biết nàng ta là ai…”

Vô Mẫn Quân nói đến đoạn này, đưa mắt đầy ẩn ý nhìn Thịnh An, Thịnh An không tin nhìn nhìn ta một cái, cắn cắn môi, lại cúi đầu.

… Mệt người… Vô Mẫn Quân rốt cuộc muốn làm thì làm, sao lại muốn ta ngay

tại chỗ biểu diễn cảnh nôn sao? Lại còn mạnh miệng như vậy… ?!

“Nhưng vì dân chúng hai nước, thiên hạ thương sin, giang sơn xã tắc, chúng ta

là phải ở cùng một chỗ. Trước thiên hạ quốc gia, tư tình nữ nhi có là

gì? Muội biết, hoàng thượng đã hy sinh rất nhiều, muội cũng vậy…” Vô Mẫn Quân hít một hơi thật sâu, để nước mắt không rơi, hắn tiếp tục nói “Hơn nữa, việc đã đến nước này, muội biết tình cảm giữa hai người các ngươi, nhưng Du Nhi tỷ tỷ, tỷ có nghĩ tới hay không, hiện tại tỷ nói cho hoàng thượng kế hoạch của gia tộc tỷ, vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ phòng bị, người trong nhà tỷ tất nhiên biết, là tỷ nói cho hoàng thượng, lúc đó

trở thành phản đồ của gia tộc, chỉ sợ… Bọn họ đối với tỷ hẳn là sẽ không nương tay, dù sao bọn họ đều giao phó mọi việc cho tỷ —— phải biết

rằng, nếu trong lòng Hoàng Thượng có tỷ, tỷ sẽ phải chết!”

Lời này

của Vô Mẫn Quân phân tích thật lợi hại, lại châm ngòi đúng vào quan hệ

của Thịnh An quận chúa cùng mọi người trong gia tộc, rất là vô sỉ. Sau

khi nói xong, Vô Mẫn Quân từ từ liếc mắt nhìn ta một cái, ta lập tức

hiểu ý: “Không quan hệ, không quan hệ, ta không đề phòng là được…”

“Như vậy không được!” Thịnh An quận chúa thét to “Khanh ca ca, huynh nhất

định phải phòng bị tốt! Muội, muội không sao, muội vốn cũng không tính

đi cùng với bọn họ, sau khi cha muội mất thật sự còn một chút tài sản

muội biết ở chỗ nào khôn gbị mất, nhưng bọn họ lại không biết, luôn luôn truy vấn muội lại còn gạt muội, để cho muội tới ám sát huynh… Sau khi

muội trở về, lập tức mang theo tài sản này, tự mình đi Nam Văn quốc…

Muội làm quận chúa lâu như vậy, nghĩ chính mình cái gì cũng biết, kết

quả là vẫn là công dã tràng… Muội, muội vẫn nên ẩn cư thì hơn…”

Bởi vì Vô Mẫn Quân không ngừng đưa ra ám hiệu, ta cũng ngồi xuống, do dự

nói với Thịnh An: “Du Nhi, nói như vậy, muội phải chịu khổ rồi…”

“Không khổ!” Thịnh An quận chúa cao giọng, hai mắt dịu dàng tình tứ nhìn ta, “Hoàng Thượng, Du Nhi nguyện ý!”

Nói xong lại thở dài: “Chỉ tiếc, hiện tại muội cũng không thể ở cùng một chỗ với hoàng thượng…”

Kỳ thật lời nói này của nàng ít nhiều cũng mang theo chút ý tứ ám chỉ, nếu “ta” thật sự thích nàng như vậy, làm sao không nghĩ ra biện pháp được?

Nhưng ta cũng chỉ giả bộ mơ hồ, an ủi nói: “Nếu kiếp sau có duyên…”

Vô Mẫn Quân vỗ tay mà cười: “Đừng nói kiếp sau, về sau có lẽ cũng có cơ hội đấy.”

Thịnh An liếc ta một cái, gật đầu nói: “Chỉ mong…”

Trong mắt nàng lộ vẻ âu sầu phiền muộn, lại hơi hơi mang theo kỳ vọng đối với tương lai mờ mịt trước mắt, ta không đành lòng nhìn ánh mắt kia, chỉ

cười với nàng, chứ không có nhìn nàng.

Vô Mẫn Quân lại xen vào

nói: “Không bằng Du Nhi tỷ tỷ đến thư phòng bên cạnh viết cái gì đó cho

hoàng thượng… à, cho người cảm thấy bình an đi.”

Ta không biết dụng ý của Vô Mẫn Quân là gì, chỉ nói: “Đừng miễn cưỡng Du Nhi.”

Thịnh An nghe ta nói như vậy, cười nói: “Không đâu, muội cũng định như vậy.”

Sau đó Thịnh An công chúa viết ba chữ: nguyện Quân an.

Cuối cùng còn kí tên của mình, Phong Du.

Không lâu sau mọi thứ đã xong xuôi, Thịnh An rời đi, nàng ngồi không chớp mắt trên xe ngựa ra đến cửa cung, trong lúc đó còn ló đầu ra khỏi màn xe mà quay lại nhìn ta… Ta thật không hiểu phải làm thế nào cho phải.

Thịnh An đi rồi, mưa cũng nhỏ dần, đóa hoa bắt mắt đã nở, nhưng không có đóa

nào đẹp bằng đóa hoa cài bên tai Thịnh An. Mọi thứ đều bình thường,

ngoại trừ chiếc ô bằng giấy đầu và nụ hoa đã dính bùn kia. Ta đứng tại chỗ, trong lòng không rõ cảm xúc thế nào, chỉ nói: “Vô Mẫn Quân, ngươi cũng thật sự là…”

Thật sự là như thế nào, lại không biết nên nói như thế nào.

Hắn bảo ta triệu Thịnh An đến, lại đối đãi thoả đáng với nàng, chỉ vì ta

bắt đầu nói một câu “Ngươi biết không, nàng vừa nãy mặc áo tang, bên tai cài một nụ hoa trắng…”, hắn bảo ta giúp nàng đổi đóa hoa, cũng bởi vậy

lại chiếm được hồi báo thật lớn của Thịnh An – tình báo đòi mạng.

Vô Mẫn Quân còn hiểu biết nữ nhân hơn cả nữ nhân, thật không biết tâm của hắn vặn vẹo cỡ nào…

Vô Mẫn Quân nhìn nhìn ta, nói: “Sao?”

Ta lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy Thịnh An thật sự đáng thương.”

“Người vừa mới lừa nàng cũng có ngươi,” Vô Mẫn Quân nhếch nhếch môi, “Bây giờ còn nói suông gì nữa.”

Ta thở dài: “Chính bởi như vậy mới thấy nàng đáng thương. Bị ta lừa, thật sự là chuyện mất mặt…”

“…”

“Aiz, sao ngươi biết Thịnh An sẽ nói những chuyện đó cho ngươi?”

“Rất rõ ràng, nếu bọn họ muốn ám sát, khổng thể chỉ làm một lần đã có thể

thành công. Nhưng ta không thể đoán trước thời gian cụ thể, cho nên phải


pacman, rainbows, and roller s