
ình ý với nhau, nên cô
mới tìm mọi cách để giúp đỡ bọn họ.
Cho nên, cô ấy nhất định phải phụ hắn sao!
Ánh mắt phức tạp nhìn vào mặt của Thẩm Chính Hạo, trong khoảng thời
ngắn không hề có ý định, cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho anh
không bị tổn thương đây? Nhiều chuyện vụn vặt liên tiếp làm cho cô đã
hao hết tâm thần.
Tay phải khẽ vuốt bụng, trên trán Lạc Tử Thuần thấm đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ở bụng.
“Vậy còn tôi thì sao? Tôi làm sao bây giờ đây? Tôi yêu anh như vậy,
so với việc anh thích Khuynh Vân cũng không hề thua kém, sao anh không
thể quay đầu lại nhìn tôi chứ?”
Lời nói này làm cho lời nói của Lạc Tử Thuần cảm thấy chua xót một
hồi ở trong lòng, nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu từ trong hốc mắt chảy
xuống. Trong khoảng thời gian này, cô lợi dụng trách nhiệm tâm tư của
anh, mặt dày mày dạng cứ chờ ở bên cạnh của anh, cứ quấn lấy anh và đối
xử với anh rất tốt. Từng tin tưởng và dựa vào chính nghị lực của mình,
một ngày nào đó làm cho anh thích mình, nhưng mà hôm nay…
“Tôi yêu anh như vậy, sao anh không thể yêu tôi chứ? Anh yêu tôi một cái thì sẽ chết à?”
Đau khổ mà khóc lên, lần đầu tiên Lạc Tử Thuần khóc đầy nước mắt.
Trong bụng đau đớn càng ngày càng tăng lên, sắc mặt cô càng tái nhợt,
miệng há to mà thở đầy khó khăn.
Thẩm Chính Hạo cau mày, trong ánh mắt đều rất mâu thuẫn, nhìn ánh mắt mất mát của cô, trong lòng đau đớn cứ co rút lại. Sai lầm đã phạm vào,
anh cũng chỉ có thể đền bù, nhưng mà cô không thể bỏ mặc Tống Khuynh
Vân, nên Thẩm Chính Hạo nhất quyết xoay người bỏ đi.
“Anh, anh định đi đâu?”
Thấy anh xoay người muốn bỏ đi, Lạc Tử Thuần nhất thời nóng lòng muốn tiến lên ngăn cản anh, tái mặt kéo lấy cổ tay của anh.
“Buông tay! Tôi muốn đem Khuynh Vân trở về!”
“Tôi, tôi không thể!” Bụng càng ngày càng đau đớn mãnh liệt, mồ hôi
hột từ khuôn mặt của cô chảy xuống lớn chừng bằng hạt đậu, rơi xuống
trên cánh tay của anh. “Anh, anh không thể đi, biết, biết rằng đã tổn
hại Khuynh Vân.”
Cũng không nhận thấy rõ vẻ khác thường của Lạc Tử Thuần, cho rằng cô
chỉ ích kỷ không muốn anh đi tìm Tống Khuynh Vân, nhất thời Thẩm Chính
Hạo rất tức giận, không quan tâm nhiều cứ hung hăng hất tay của cô ra,
cũng không quay đầu lại mà cứ rời đi.
“A, a… Đau quá, đau quá…”
Đôi tay cứ vuốt lấy bụng, Lạc Tử Thuần co rúc thân thể cứ nằm ở trên
mặt đất, bất kể cô la lên thế nào, bước chân của Thẩm Chính Hạo cũng
không quay trở lại, chỉ có thể chứa đầy tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống
nhìn theo bóng lưng của anh.
Miệng to thở hổn hển, Lạc Tử Thuần cảm giác máu đang chảy ra, cô rất
giỏi y thuật nên dĩ nhiên biết mình đang xảy ra chuyện gì. Trong lòng
hoảng sợ một hồi, nhịn đau mà nằm rạp ở trên mặt đất, vất vả lấy điện
thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại quen thuộc.
Nằm trên mặt đất cố nén đau đớn chờ mong trợ giúp, Lạc Tử Thuần cứ
như đao cắt, cô đã mất đi Thẩm Chính Hạo, cô không thể mất đi nữa.
Đêm xuống, trong vườn hoa nhà họ Hạ vang lên tiếng động cơ quen
thuộc, mở cửa xe ra. Hạ Vũ Hi vào giờ phút này rất mệt mỏi, giờ phút này đang ôm Tống Mẫn Nhi say sưa ngủ đi ra bên ngoài, để cho cô bé nằm
thoải mái ở trên đầu vai của mình tiếp tục ngủ say.
Dưới trời chiều, phản chiếu lên hai người một tầng hoa hồng màu vàng
kim rất đẹp mắt, không khí ấm áp lại khiến cho Hạ Vũ Nhược liền không tự giác nhếch môi lên. Nếu nói hai người này không phải ba và con gái, sợ
là rất khó mà tin tưởng được.
Cười cười, Hạ Vũ Nhược ôm lấy chiến lợi phẩm của Mẫn Nhi hôm nay: hai con hươu cao cổ với gấu bông, đuổi theo bước chân của anh trai, sóng
vai đi vào trong nhà.
Quả là kỳ quái, chào đón bọn họ không phải là khuôn mặt tươi cười
thần bí của Cố Hiểu Mạn, mà là vẻ mặt nặng nề của Đinh Chi Thành, cùng
với đống văn kiện lớn ở trước mặt anh.
“Chi Thành? Cậu đã trở về?”
Vui mừng đi lên phía trước vỗ vỗ vào bờ vai của anh, trước đây không
lâu Đinh Chi Thành đột nhiên giao phó cho trợ lý của anh biết, nói là có chuyện quan trọng cần phải rời đi một khoảng thời gian. Anh còn lo lắng có chuyện gì đó xảy ra, hiện giờ khi nhìn thấy anh tự nhiên cảm thấy
rất vui mừng.
Rón rén đem Mẫn Nhi ngủ say giao cho má Trương, phân phó cô mang Mẫn
Nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc này mới xoay người cùng Đinh Chi Thành
đi cùng nhau ngồi xuống trên ghế Sofa.
“Mấy ngày không gặp, anh thật sự đã trở thành người ba đáng kính
rồi!” Mỉm cười chế giễu, xem ra anh và cô con gái ruột sống chung không
tệ lắm, liền lập tức nhíu mày lại, không biết anh biết chuyện về sau sẽ
còn như hiện giờ nữa không?
“Cậu tìm đến tôi, không phải vì chuyện như vậy chứ!”
Cười lãnh đạm, Hạ Vũ Hi không muốn thừa nhận, những cũng không muốn phủ nhận, chỉ là dùng giọng điệu gian xảo di chuyển đề tài.
“Tôi tới đây, là có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết, nhưng mà, cậu phải bảo đảm là cậu cần phải tỉnh táo.”
Cho dù là người bạn tốt của anh, Đinh Chi Thành cũng khó mà suy đoán, sau khi anh biết chân tướng sự việc sẽ phản ứng như thế nào, thôi thì
cũng chỉ có thể đi một bướ