
n không kịp chào hỏi
Lạc Tử Quân, liền đâm đầu vào trong phòng giải phẫu.
Mới vào không lâu, Lạc Tử Thuần vội vã chạy từ trong phòng phẫu thuật ra, một tay nắm lấy vạt áo phía trước của Hạ Vũ Hi.
“Anh, nhanh cùng tôi đi vào một chút, Mẫn Nhi mất máu quá nhiều, cần phải vô máu ngay lập tức.”
“Buông tay ra!” Nhíu mày lại, Hạ Vũ Hi không khách khí duỗi tay của cô ra.
“Buông tay ra?” Lạc Tử Thuần tức giận nhấn cao giọng, “Mẫn Nhi hiện tại chỉ có một đường sống chết, anh bắt tôi buông ra ư?”
“Hừ!” Hạ Vũ Hi khẽ di chuyển khóe miệng, cười lạnh, “Sống chết của con bé chẳng quan hệ gì đến tôi.”
Nheo lại ánh mắt màu đen huyền, đột nhiên Hạ Vũ Hi trở nên lạnh lùng, mặc dù trái tim xẹt qua một tia khó chịu, một cảm giác đau đớn, nhưng
mà anh không cách nào quên được những tài liệu mà Đinh Chi Thành mang về cho anh.
Sau khi chị em nhà họ Lạc liều mạng, tức giận đến cắn răng nghiến
lợi. Hạ Vũ Hi lạnh lùng xoay người đi, không quay đầu lại cứ đi ra khỏi
bệnh viện, biến mất vào màn đen bên trong…
“Tên súc sinh chết tiệt,” Lạc Tử Quân nhịn không mắng mỏ, thất vọng
về anh khi còn vừa nghĩ anh không phải là một tên vô tình, “Chị, bây giờ nên làm gì?”
“Lấy máu của tôi, tôi là mẹ của Mẫn Nhi, dùng máu của tôi đi.”
Lúc Lạc Tử Thuần nhíu chặt chân mày không biết nên làm sao bây giờ
thì, Tống Khuynh Vân đang len lén núp ở trong góc liền hiện thân.
Cô vẫn đi theo Lạc Tử Thuần vào bệnh viện, đã nhìn thấy tất cả mọi
chuyện xảy ra trước mắt, trong lòng không ngừng gia tăng thêm mấy phần
thù hận.
“Việc này không được,” Khuôn mặt Lạc Tử Thuần u sầu, “Máu của Mẫn Nhi không cùng loại với cô, cho nên tôi mới đi tìm tên kia, ai biết hắn…”
Ngã ngồi trên ghế, Tống Khuynh Vân không thể kềm chế được mà rơi lệ,
miễn cưỡng chống đỡ mới không bị té xỉu. Làm sao bây giờ? Nên làm gì
đây?
Bỗng nhiên, Tống Khuynh Vân đứng lên, ánh mắt cương quyết, “Tôi đi tìm hắn.”
Chị em nhà họ Lạc nhìn nhau, không hẹn mà cùng kéo cô lại.
“Đại tiểu thư, Lạc thiếu gia.”
Chính vào lúc ba người tranh chấp không ngừng, thì một y tá nhỏ cẩm thứ gì đó chạy đến trước mặt bọn họ.
“Mới vừa rồi có người đem đến hai túi máu, nói tôi giao cho mọi người, nói là cứu mạng gì đó.”
Đêm khuya, tại khu nhà cao cấp nhà họ Hạ, không tiếng động hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Từ lúc theo đến bệnh viện rồi điên cuồng trở về, Hạ Vũ Hi liền nhốt
chính mình trong phòng, cho dù ai có gào thét cách mấy cũng không có
động lực hợp tác.
Hạ Vũ Hi trầm mặc ngồi cạnh cửa sổ trê mặt đất, chiếc áo mở ra, lộ ra bắp thịt căng đầy, mồ hôi thấm vào trông rất mịn màn, giơ chai rượu
trong tay lên, đổ đầy vào trong miệng, giọt rượu theo bờ môi mỏng khêu
gợi của anh chảy xuống đến lồng ngực của anh, thấm ướt cả quần áo.
“Vũ Hi, anh mở cửa ra đi, em là Mạt Lỵ, anh cho em vào đi có được hay không?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng, giọng của Cung Mạt Lỵ đầy sợ hãi.
Hạ Vũ Hi cứ lắc lắc đầu mạnh, bỏ mặc âm thanh huyên náo bên tai truyền đến, hiện giờ anh cần được yên tĩnh, cần suy tư…
Tống Mẫn Nhi nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt lần nữa xâm nhập
vào trong đầu của anh. Hạ Vũ Hi cầm chai rượu trong tay dùng sức đập vỡ, chỉ nghe một tiếng “Pằng!” chai rượu bể nát bấy, còn dư lại nửa bình
rượu văng tung tóe khắp nơi, một phòng bừa bãi.
Ánh mắt chạm đến bên mấy tấm hình ở bên chân rối loạn, bỗng nhiên Hạ Vũ Hi phát ra ánh mắt ngàn năm lạnh lẽo.
Tất cả hình đều là bóng dáng nhu nhược kia, từ cửa sổ nhìn ra xa, mỉm cười vuốt ve lên cái bụng, vui vẻ cười to, cũng có lúc chân mày co rút
lại suy nghĩ sâu xa, mặc kệ thứ kia, trên mặt người phụ nữ rõ ràng có
thể thấy được vết sẹo bị tổn thương, trong ánh mắt lại làm Hạ Vũ Hi đau
nhói.
Tiện tay lấy thêm qua một bình rượu, Hạ Vũ Hi lại rót đầy trong miệng, ánh mắt trở nên mơ màng.
Hôm nay ở trong bệnh viện, khi biết loại máu của Mẫn Nhi cùng loại
với nhóm máu của anh, trong lòng của anh nảy lên một cảm giác sợ hãi,
anh không phải kẻ lạnh lùng không màn đến sống chết của cô, anh chỉ
không biết nên làm sao đối mặt, cho nên chỉ có thể hốt hoảng bỏ chạy…
Trong không gian tối lạnh, hơi thở của anh hơi hỗn độn, uống từng
ngụm từng ngụm rượu, trước mắt Hạ Vũ Hi càng ngày càng mơ hồ, mí mắt
càng ngày càng trĩu nặng.
Say đi, say là tốt, say có thể trốn tránh.
*********
“Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thục Nguyệt vẫn duyên dáng sang trọng như cũ, cùng nâng đở con
gái Hạ Vũ Nhược bước chân vào trong cửa nhà, nhìn thấy khắp nhà lộn xộn
liền chán ghét, không khỏi cau chặt đầu lông mày.
“Hừ! có người đàn bà kia ở đây, trong nhà này có chỗ nào được yên ổn đâu!”
Hạ Vũ Nhược nhìn quanh bốn phía, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn lẩm bẩm.
“Má Trương, Má Trương? Mọi người đâu rồi?” Tránh khỏi chướng ngại
vật, Lâm Thục Nguyệt tức giận ngồi ở trên ghế sa lon, bất mãn gào thét.
“Phu nhân, nhị tiểu thư, hai người đã về rồi à?” Nhìn thấy Lâm Thục
Nguyệt, thân thể hơi mập của má Trương liền run rẩy, trong ánh mắt chợt
lóe lên tia hoảng sợ.
“Ừ, trong nhà sao lại lộn xộn như vậy? V