
trong đáy lòng Tống Khuynh Vân không khỏi hoảng hốt một hồi, thừa dịp lúc cô ngồi xỏm
xuống ghế, liền luống cuống điều chỉnh lại nhịp tim rối loạn của mình.
“Mọi người khỏe chứ, nhất định cô là dì Lâm mà chị Lạc hay nói rồi,
thường hay nghe chị Lạc nhắc tới cô, quả nhiên so với tưởng tượng của
tôi thì còn quý phái hơn nhiều,”
Sau khi hồi sinh thì trên mặt Tống Khuynh Vân hiện lên nụ cười nhạt,
thong dong lướt qua ánh mắt của họ, đặt bình nước lên trên bàn.
“Cô là ai?”
Giành lấy câu hỏi nghi vấn của hai mẹ con, Hạ Vũ Nhược lay động ánh
mắt của mình nhìn bóng dáng xinh đẹp quyến rũ từ trên xuống dưới, một
cảm giác không khỏi quen thuộc, nhất là hai mắt của cô.
Cười dịu dàng, Tống Khuynh Vân chỉ cười không nói, ngược lại để cho giọng nói của người đàn ông dịu dàng đột nhiên chen vào.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, Cố Hiểu Mạn.”
Nhận thấy ánh mắt thu hồn đoạt mệnh của bà chị, Lạc Tử Quân không ngừng chạy đến để bảo giá hộ tống thay cho Tống Khuynh Vân.
Mang theo nụ cười đa tình, đi tới bên cạnh Tống Khuynh Vân, chạm vào chiếc mũi yêu thương, tự nhiên khoác tay lên hông của cô.
Vị hôn thê? Hạ Vũ Nhược mở to cặp mắt, trong đầu như bị bom C4 oanh tạc qua, không cách nào suy nghĩ được.
Nhìn về phía gương mặt anh tuấn mà cô từ nhỏ đã thấy ghét, trong lòng cô chua xót một hồi, cô sao thế? Sao cái tên sao chổi đó kết hôn với ai thì liên quan gì tới cô chứ?
Nhưng mà, nhưng mà sao có cảm giác ê ẩm ở đôi mắt thế này, gương mặt tuấn tú trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Trước khi nước mắt chảy xuống, Hạ Vũ Nhược quay người lại, liều mạng
chạy ra khỏi phòng bệnh, để lại một mình Lâm Thục Nguyệt với vẻ mặt kinh ngạc…
“Vũ Nhược…”
Khổ sở mở miệng nói, Lạc Tử Quân trơ mắt nhìn bóng dáng Hạ Vũ Nhược
càng ngày càng đi xa, thiếu chút nữa không nhịn được liền đuổi theo.
Nha đầu ngốc, khi nào cô mới hiểu hết tâm ý của tôi chứ?
Tống Khuynh Vân im lặng, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của anh, muốn dùng
từ để an ủi anh, trong thâm tâm Lạc Tử Quân đã quá rõ ràng, cùng ánh mắt Tống Khuynh Vân giao nhau, nhất thời nở nụ cười cô đơn.
Những cử động này, trong mắt của Lâm Thục Nguyệt không thể nghi ngờ rằng họ là một cặp yêu nhau sâu đậm, tình cảm rất ngọt ngào…
“Tử Quân, hãy giúp ta chuyển lời vấn an đến ông Lạc, xin ông tha thứ
cho ta vào khoảng thời gian trước đang ở nước ngoài, không thể nào tham
gia vào bữa tiệc của ông.”
Giọng Lâm Thục Nguyệt rất khách sáo nhưng lại rất xa cách, Lạc Tử Quân lễ phép thoáng gật đầu đồng ý.
“Mặc dù ta không trở về nước, nhưng sớm đã nghe được vị Tiên nữ bên
cạnh của Lạc thiếu gia rất nhiều, không chỉ đẹp như tiên nữ, lại càng
thêm thông minh khiến đông đảo các giới tiền bối kinh doanh đều cảm
phục.”
Tuy rằng bà đang ở nước ngoài, nhưng tin tức lại rất nhạy bén, kể từ
khi cô cùng Lạc Tử Quân đính hôn, liền bắt đầu can thiệp vào việc kinh
doanh nhà họ Lạc, cô chẳng những làm được rất nhiều chiến tích vĩ đại
kia còn có tiếng tăm lừng lẫy.
“Hôm nay vừa gặp quả nhiên thật kinh ngạc, về phần thông minh kia,
thật không biết các chú các bác có quá mức khách sáo hay không nữa.”
Mặc dù trong lòng đã nhìn nhận cách làm việc của cô, nhưng cả đời tự
phụ Lâm Thục Nguyệt không muốn tán dương cô, là bởi vì ánh mắt kia rất
giống Tống Khuynh Vân thôi sao? Chính bà cũng không nói rõ được.
Đối với việc Lâm Thục Nguyệt chẳng chút lễ độ, Lạc Tử Quân lộ rõ chút không vui, ngược lại khẽ cười cười Tống Khuynh Vân chẳng hề quan tâm
đến.
“Dì Lâm, nói vậy dì mới vừa về nước, nhất định là có rất nhiều chuyện cần giải quyết, Tử Quân cũng không tiện lưu giữ dì lại.”
Lạc Tử Quân mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, mỉm cười ra lệnh đuổi khách.
Đợi bóng dáng Lâm Thục Nguyệt biến mất ở trong phòng bệnh, đột nhiên
dưới chân Tống Khuynh Vân liền mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống.
“Hiểu Mạn, sao thế?” Lanh tay lẹ mắt liền đỡ cô ngồi xuống, nắm lấy
tay của cô thế nhưng lại đầy mồ hôi lạnh, không khỏi lo lắng.
“Hiểu Mạn, có nên buông tha hay không? Lâm Thục Nguyệt, Hạ Vũ Hi,
Đinh Chi Thành, Cung Mạt Lỵ, đều là những kẻ không phải là đèn đã cạn
dầu!”
Rót ly nước an ủi Tống Khuynh Vân, Lạc Tử Quân chưa bao giờ thả lỏng lời khuyên kêu cô từ bỏ đi.
Hơn nữa, sau khi Mẫn Nhi trải qua trận sống chết này, Lạc Tử Quân cảm thấy cô căn bản đang đùa với lửa.
Tống Khuynh Vân nắm chặt hai tay còn đã phát run, mắt nhìn về phía cô con gái đang còn ngủ mê man chưa tỉnh, kiên quyết lắc đầu một cái.
“Không, tôi không thể vứt bỏ được, Hạ Vũ Hi thiếu nợ tôi, không chỉ
là mạng của mẹ tôi, anh ta còn đối xử tuyệt tình với Mẫn Nhi!”
Tính theo thời gian, Thẩm Chính Hạo cũng sắp nhanh trở về nước rồi,
ngày hôm trước đã nói chuyện với anh, anh dựa vào theo kế hoạch mà làm
việc, tất cả rất thuận lợi, dự định hai ngày nữa sẽ mang về tin tức tốt.
“Tử Quân, giúp tôi hẹn Hạ Vũ Hi, tôi muốn gặp hắn!” Đột nhiên Tống Khuynh Vân giương mắt nhìn anh.
“Cô điên à, Thẩm Chính Hạo vẫn chưa về, cô bây giờ đi gặp hắn ta, vậy là quá nguy hiểm.” Lạc Tử Quân lắc đầu một cái, không đồng ý.
“Anh yên tâm, tôi sẽ