
ời ngày. Ông trời có phải
đang ngại cuộc sống của cô chưa đủ thảm hay không?
“Tôi
muốn nhìn xem nhà của nghèo kiết hủ lậu ra sao” Nhìn đến bộ dáng thản nhiên tự
đắc của hắn, Chu Hiểu Hiểu lại hận mình không bóp chết được tên đàn ông trước
mặt này.
“Tôi
khuyên chú vẫn là đừng nên xem thì hơn, sợ lại kích thích đến ánh mắt của ông
chú già lông trắng”
“Làm
sao vậy? Xem một chút cũng không cho sao?”
“Ai
nha, một chút cũng không nên nha. Lỡ như kích thích đến hai mắt của người quý
tộc như chú thì ta đâu có đủ tiền mà bồi thường”
“Không
có việc gì, tôi không cần cô phụ trách”
“Chú!”
Hắn sợ bị thương đến ánh mắt mình sao? Cô thì lại lo lắng sẽ ô nhiễm không khí
của nhà mình đây. Còn dám nói không cần cô phụ trách. Hừ! Tự cao tự đại!
“Dù sao
cũng mặc kệ, tôi sẽ không cho chú đặt chân vào nhà của tôi” Nói xong cô đột
nhiên quay đầu bỏ mặc hai ba con đứng đó nhấc chân chạy về hướng phòng trọ của
mình, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
“Cô ta
vẫn đều như vậy sao?” Hạ Vũ Trạch vòng tay ôm lấy eo Hạ Viêm, dùng lực một chút
mang đứa nhỏ ngồi vắt vẻo trên vai mình.
“Mẹ rất
ấm áp nha”
“Tiểu
tử, con có biết cánh cửa nào là nhà cô ta không?”
Hạ Viêm
gật gật đầu.
“Chúng
ta đi tìm mẹ của con thôi nào” Không biết vì cái gì, hắn thật rất muốn nhìn xem
nơi ở của nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì mà có thể sản sinh ra người con
gái có đôi mắt thuần khiết như thế.
“Được
được! Chúng ta đi tìm mẹ!”
“Mẹ! Mẹ
mở cửa cho con đi! Con là Tiểu Viêm nhi đây!”
Thùng…
thùng… đông…
“Này!
Nếu cô không mở cửa, tôi liền phá cửa xông vào đấy!”
Thùng…
thùng… thùng… đông…
“Này!
Này này này! Tôi phá cửa đây!”
Thùng…
thùng… đông…
“Phiền
chết đi được!” Từ sau khi cô khóa cửa lại tránh cho mấy ai kia bước vào, tiếng
đập cửa liền vang lên không ngừng nghỉ. Chu Hiểu Hiểu đặt mạnh ổ bánh mì đã
nguội lạnh lên bàn, nghĩ lại… không đúng! Bữa tối này là của cô nha. Cô lại
nhặt ổ bánh mì lên nâng niu trên tay, thổi thổi lớp bụi trên mặt. Rốt cuộc là
đôi ba con như âm hồn không tan này muốn làm cái gì đây?
Cô đều
đã muốn “thỉnh” bọn họ trở về thế nhưng vẫn ngoan cố theo đến tận đây. Nhất là
cái ông chú già lông trắng kia, thất chán ghét hắn muốn chết, chuyên nói những
câu khiến cô nổi máu nóng lên. Nếu hắn là người bình thường thì khi cô cứu con
của hắn, hắn nhất định sẽ báo đáp cô hậu hĩnh. Cho dù không đăng lên báo khen
ngợi tấm gương tốt của cô thì như thế nào ngay cả lời cám ơn cơ bản nhất cũng
không có. Thật sự là một tên đàn ông tự đại, tự kỷ, tự kiêu, tự sướng, tự
cuồng. Thế mà dám nói cô nghèo kiết hủ lậu đấy! Nghèo kiết hủ lậu thì thế nào?
Có bỏ đói con của hắn mấy ngày ở đây không?
Cái gì?
Làm sao ngoài cửa lại im ắng như thế? Cô đem cái lổ tai phủ ở trên cửa lẳng
lặng lắng nghe chút âm thanh bên ngoài. Đột nhiên tiếng phá cửa “cùm cụp” vang
hại Hiểu Hiểu hiểu hết cả hồn vội lui về phía sau vài bước. Thế nhưng thấy dì
cho thuê nhà dẫn hai ba con âm hồn kia đến.
“Hiểu
Hiểu à! Chuyện này cháu không đúng rồi nha. Làm sao lại nhốt chồng con ở bên
ngoài thế này?” Dì cho thuê nhà bước đi thong thả đến trước mặt Hiểu Hiểu, bắt
lấy tay nàng nặn ra những lời nói thấm thía “Không phải dì đã từng nói với cháu
rồi sao? Chẳng có vợ chồng nào không cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh cả? Đầu
giường cãi nhau, cuối giường huề cả thôi”
“Hả?
Cái gì mà vợ chồng?” Não Hiểu Hiểu bị biến thành mù lòa, dì cho thuê nhà đang
nói cái gì nha? Như thế nào lại nghe không hiểu gì cả?
“Mẹ!”
Hạ Viêm từ trên người Hạ Vũ Trạch nhảy xuống, trực tiếp bổ nhào vào lòng Chu
Hiểu Hiểu.
“Hiểu
Hiểu! Thật là bất ngờ nha, dì vẫn nghĩ là cháu chưa kết hôn đấy! Ai mà ngờ…
Cháu xem này, con trai đều đã lớn như vầy rồi, còn muốn giận dỗi chồng cái gì
nữa đây?”
“Dì à!
Không phải… bọn họ…”
“Mẹ!
Chúng ta đi ăn cơm đi!” Chu Hiểu Hiểu vừa muốn giải thích đã bị giọng nói non
nớt trong lòng ngực đánh gảy .
“Được
rồi! Dì cũng không quấy rầy ba người một nhà các cháu, bất quá cũng đừng có đem
chồng con nhốt ở bên ngoài như vậy! Cũng mau là dì đi ngang qua thấy họ, nếu
không với thời tiết bây giờ chẳng phải là sẽ cảm lạnh hết hay sao? Không đau
lòng chồng thì cũng nên đau lòng vì đứa con còn nhỏ chứ”
“Mọi
chuyện không như vầy đâu dì…”
“Cái gì
không phải nha? Về sau đừng cáu kỉnh như vậy nữa. Kết hôn thì cũng đã kết hôn
rồi, nhìn xem đứa nhỏ này thật là ngộ nha” Dì chủ cho thuê nhà xoa xoa mái tóc
của Hạ Viêm “Các cháu cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, dì còn có việc phải đi
trước”
Nói
xong, dì cho thuê nhà quay đầu đi thẳng về hướng nhà mình, thuận tay đóng lại
cánh cửa nhà dùm
Sửng sờ
chỉ biết đứng im tại chỗ, Chu Hiểu Hiểu hoàn toàn không rõ rốt cuộc đây là
chuyện gì. Cái gì chồng, cái gì con đây? Cô còn chưa có kết hôn nha, có phải
hay không dì cho thuê nhà đã hiểu lầm cái gì? Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ
Vũ Trạch.
“Này!
Ông chú già lông trắng! Chú nói xem rốt cuộc dì cho thuê nhà nói vậy là như thế
nào nha?”
“Này!
Cô kêu ai là ông chú già nữa hả? Tôi đã nói là tôi muốn