
vật lạ ăn mệt nghỉ, haha!
Quang bèn
nhạo:
- Bạn của em có bao nhiêu mà bày đặt. Toàn mấy đứa cắt tóc bum bê,
vắt mũi chưa sạch thì làm nên trò trống gì. Chỉ giỏi tài gạt ăn giống em thôi.
Bị anh xỏ cho một câu, Ngọc Quí tức tái người. Nhưng thấy Quang dợm bước
ra, cô bèn liền thay đổi thái độ cười hi hí. Ngọc Quí cao giọng hát bài tự biên
tự diễn của chính mình.
- Ai cho tôi tiền, thì tôi đưa chìa khóa.
Nghe thấy thế Quang vội sờ túi rồi quay phắt đầu lại ngay.
- Con
nhỏ này thật là lanh. Học nghề móc túi từ hồi nào vậy?
Ngọc Quí trề
miệng ra khiếu nại:
- Anh không được quyền bêu xấu kẻ khác nghe. Bộ luật
hình sự của nhà nước có tội danh ấy đó.
- Nhưng sao chùm chìa khóa…
- Thì anh làm rớt em lượm được, nó sẽ là của em.
- Ý đâu có
được. Nhỏ phải trả cho anh vì anh sắp có cuộc hẹn sắp tới đây…
Ngọc Quí
khều một ngón tay:
- Muốn nó hoàn chủ cũ thì phải chuộc chứ ai chịu trả
không.
- Thương tình anh chút xíu đi nhỏ. Hôm nay có phải là ngày mười
ba đâu mà xui thế. – Quang gãi đầu nhăn nhó.
Chẳng chút động lòng, Ngọc
Quí còn rung đùi trước những lời than thở của anh:
- Ðàn ông mà rên rỉ
thì đàn bà con gái họ không ưa đâu. Nếu biết điều thì cứ bấm bụng mà chịu đựng
đi, hết mưa sẽ có nắng.
Thấy không còn cách nào khác, Quang đành móc túi
chìa ra năm ngàn.
- Tiền đây, nhỏ cầm ăn hàng đỡ rồi trả chìa khóa cho
anh.
Nhưng Ngọc Quí chỉ khẽ liếc mắt ngồi ngoảnh mặt sang chỗ khác.
- Ít thế ai mà thèm.
Quang thở hắt thật mạnh:
- Vậy nhỏ
muốn bao nhiêu?
Ngọc Quí vụt ra giá:
- Bèo nhất cũng hai chục
ngàn.
Quang ngã ngửa:
- Trời! Ðồ bóc lột!
- Ðừng kêu.
Bởi vì ổng ở xa lắm không nghe được lời kêu cứu của anh đâu.
- Ngọc Quí
ơi! Em hãy tội nghiệp anh cả của em đi.
- Tội anh rồi ai sẽ tội em? Một
xu em cũng không thể bớt.
Quang vuốt đầu em gái cố kỳ kèo:
-
Thôi mười ngàn được không cưng?
Ngọc Quí tỏ ra thật cứng rắn:
-
Ðã biểu không đủ hai chục ngàn là sẽ không thèm nói chuyện.
Ngó xuống
đồng hồ thấy đã gần đến giờ hẹn, Quang đành phải móc túi thêm lần nữa. Cậu lẩm
bẩm:
- Hai chục thì hai chục. Nhưng nói trước cho nhỏ biết anh sẽ không
quên chuyện bóc lột chiều nay đâu.
Chẳng hề áy náy Ngọc Quí khoái chí
cầm tờ bạc còn mới toanh đưa lên mũi hít hít:
- Thơm quá… thơm quá… chỉ
cần cái đầu nảy ra chút sáng kiến là có tiền đi ăn quá tối mệt nghỉ rồi.
Ðã bước ra ngoài sân, Quang còn ngoái đầu vọng lại nói:
- Anh
chịu thua nhỏ luôn.
Rồi như sợ em gái tiếp tục giở thêm trò ranh mảnh,
Quang liền nhanh chóng nỏ xe vọt đi. Mặt trời lúc này chỉ còn những tia nắng yếu
ớt vàng hoe. Từng cơn gió nhè nhẹ làm không khí thêm mát dịu. Quang vừa chạy vừa
huýt sáo một bản nhạc trữ tình vui nhộn, cậu không hề biết rằng đằng sau mình
đang có kẻ theo đuôi.
Rước được Huệ ra khỏi nhà thì trời đã buông ánh
chiều tà. Theo ý thích của bạn gái, Quang cho xe chạy chầm chậm ra tận bến Bạch
Ðằng ăn khô mực. Trong làn gió thổi từ bờ sông lên mát rượi, cả hai ngồi yên
trên xe cầm miếng khô mực nghiền nát chấm tương ớt vừa nhâm nhi nói chuyện tâm
tình. Họ không hề có cảm giác bị ngượng vì chung quanh khá đông những cô cậu
cùng lứa tuổi cũng đang ăn như vậy.
Nhai khô mực chán, Quang bèn rủ bạn
gái:
- Tìm thứ gì ăn cho no bụng chứ em.
Huệ nhìn màn đêm đang
buông xuống thành phố, cười khẽ khàng:
- Bộ anh đói bụng rồi à?
- Tất nhiên. Bởi món khô mực của em đâu có trừ cơm được.
Huệ
chúm chím bờ môi điểm chút son:
- Vậy thì hãy cho xe nổ máy đi.
Thế là cả hai kại di chuyển đến một quán ăn có tiếng tên gọi quán
“Ngon”. Nhưng vừa mới vào chưa kịp ngồi nóng chỗ thì trước mặt đã xuất hiện hai
bóng người cùng một lúc. Ðó là Ngọc Quí và thằng Quyền. Quang nhìn hai đứa em
ruột gan cứ thon thót hồi hộp:
- Gì nữa đây?
Ngọc Quí và thằng
Quyền reo lên thật vô tư:
- Ôi gặp anh cả ở đây là tụi mình no bụng rồi.
Phải nói rằng Quang giật bắn người trước tuyên bố vô tư của chúng. Sao
lại gặp hai đức tiểu yêu này trong quán ăn kia chứ? Chúng đã theo dõi ta hay chỉ
tình cờ rồi gặp? Nhưng dù ở tình huống nào đi chăng nữa thì Quang cũng bị nằm
trong thế kẹt nếu như hai đứa em của cậu toan tính chuyện giở trò. Giữa lúc
Quang chưa kịp ứng xử thì Ngọc Quí đã phập phồng hai cánh mũi. Cô bé khều thằng
em út như hội ý:
- Mùi bò nướng lá lốt xông lên thơm quá đi. Nhà mi coi
thực đơn rồi gọi món ăn cho rồi.
Thằng Quyền khua tay ra vẻ nhường cho
chị:
- Thôi “tỷ tỷ” là con gái, “đi chợ” là phải đạo.
Không cần
khách sáo, cả hai kéo ghế ngồi chung một bàn với anh trai. Quang thấy nhỏ Ngọc
Quí cầm bảng thực đơn trên bàn mà bụng lo thấp thỏm. Cậu không dám nói lớn chỉ
rỉ tai con nhỏ nài nỉ.
- Chừa đường cho anh sống với nha cô nương.
Ngọc Quí cười trấn an:
- Yên chí, tụi em chỉ cần no bụng là sẽ
cuốn xéo ngay.
- Thế tiền lúc chiều anh đưa cho nhỏ đâu sao không dẫn
thằng Quyền đi ăn chỗ khác?
Chiếc miệng khá duyên dáng của Ngọc Quí bỗng
toét ra thật lớn. Nhỏ làm bộ nhóp nhép nhai:
- Ăn khô mực ở Bến Bạch
Ðằng hết rồi c