Con Gái Của Đại Tá

Con Gái Của Đại Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321780

Bình chọn: 7.00/10/178 lượt.

ông chưa từng nhìn thấy

con nít bị vứt bỏ, nhưng phần lớn mấy đứa trẻ kia đều bị tàn tật, có rất ít đứa trẻ được lành lặn, lại nói hiện tại năm nay cũng không có thiên

tai mà.

Trần Đức Cương gói kỹ đứa bé, quay qua nói với vợ: ”Thân

thể không bị khiếm khuyết, chỉ đang lên cơn sốt thôi, là một bé gái.

Người gì quá độc ác, đứa trẻ tốt thế này nói bỏ liền bỏ, không hiểu sao

làm được. Đứa nhỏ phát sốt nặng, bây giờ tôi ôm nó đi tới bệnh viện khám một chút.”

"Nhưng. . . . . . Đứa bé này còn không biết là con nhà ai."

Trần Đức Cương hung dữ ra mặt, quát lớn: “Đồng chí Chu Hữu Thục, tư tưởng

giác ngộ của bà đi đâu rồi? Bây giờ đứa bé còn bệnh, có chuyện gì chờ nó khỏe lên thì tính tiếp.”

Trần Đức Cương vừa nói xong vừa bảo Chu Hữu Thục lấy tiền ra, dùng tấm thảm bao lấy đứa bé rồi đi.

“Này này, ông già, làm sao chân ông đi nhanh được, chờ tôi mang con la tới đã”

Chờ ông chồng đi rồi, trong lòng Chu Hữu Thục nhanh chóng suy nghĩ, sau khi suy nghĩ xong bà quyết định phải nói chuyện này với đứa con gái thứ ba

của mình .

Trần Mai thay mẹ đi đến bệnh viện thành phố, Trần Đức

Cương vừa nhìn thấy con gái, thì cười ha hả nói: “Sao con lại đến đây,

mẹ đã nói cho con biết rồi sao?”

Trần mai cười cười, “Ba cũng thật là, chuyện lớn như vậy tại sao lại giấu con”

Trần Đức Cương thấy ở hành lang người đến người đi, không tiện nói chuyện,

cười nói: “ Đứa bé này phát sốt nặng, ba đang gấp, làm sao có thể nói

với con được. Ba vừa mới đi lấy nước sôi, đi vào trong trước rồi nói

sau.”

Đứa bé ở phòng bệnh nhi, có khoảng mười chiếc giường bệnh

vậy mà chỉ có một mình nó. Ba Trần đặt bình thủy lên cái tủ nhỏ sát mép

giường, “Đứa bé bị viêm phổi, cần phải nằm viện quan sát vài ngày.”

Trần Mai nhìn bình truyền nước ở trên đầu đứa bé, thở dài nói, ”Thật đáng thương.”

“Đúng vậy, không biết là loại người đáng chết nào, đặt đứa bé nhỏ như vậy ở

trong đống rơm rạ nhà mình. Nếu hôm nay mẹ con không tới lấy rơm nhóm

lửa, thì đứa bé này còn không phải sẽ chết sao.”

Trần Mai nhìn

đồng hồ đeo tay, “Ba, ở trường con còn có chuyện, bây giờ phải đi họp,

hiện tại con lập tức phải đi, đây là tiền thuốc thang cho đứa nhỏ, ba

cầm trước đi, sau khi con xong việc sẽ quay lại chăm sóc cho nó.”

Trần Đức Cương vừa biết hôm nay con gái phải đi làm, sợ là đang đi nửa đường thì ghé qua đây, vội gật đầu một cái.

Hà Tiểu Vi cảm thấy như đã ngủ rất lâu, đợi đến lúc cô tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy là vách tường trắng tinh, Hà Tiểu Vi rụt rè co chân đạp một

cái, cô cư nhiên không có chết! ha ha ha, cư nhiên không có chết!

Ngủ gần một ngày, bụng Hà Tiểu Vi cũng đã đói, cô bắt đầu kéo cổ giọng gào

lên. Ba Trần ngủ gật ở bên cạnh, nghe tiếng khóc, lập tức tỉnh lại, thấy đứa nhỏ đang oa oa khóc lớn, ông vội vàng ôm nó lên, ”A, để ông ngoại

ôm, không khóc, không khóc.”

Giờ phút này Trần Đức Cương chưa hề

phát giác ra trong lời nói của chính mình đã thêm cách xưng hô, cho đứa

bé đi tiểu, sau đó đặt nó vào trong giường, thấy đứa nhỏ kia mở mắt tròn vo nhìn mình, ông không khỏi cười nói: “Để ông ngoại cho con uống sữa

nha.”

Trần Đức Cương thấy đứa nhỏ hút sữa nhanh chóng, lập tức

cười nói: ”Chậm một chút, chậm một chút, không ai giành với con. Thật sự là một đứa trẻ đáng thương.”

Hôm nay đã truyền hết nước biển ,

lúc trước bác sĩ nói phải nằm viện ba ngày để kiểm tra tình trạng, nếu

như có chuyển biến tốt thì có thể được xuất viện. Ông Trần nhìn đồng hồ

đeo tay, sắp đến sáu giờ, có lẽ con gái cũng sắp đến rồi.

Hà Tiểu vi sau khi ăn uống no đủ, đầu óc tinh thần cũng tính táo lại, biết là

người trước mặt đã cứu cô, Hà Tiểu vi mở cái miệng nhỏ nhắn không răng

hướng về đối phương cười, cái tay nhỏ xíu vung vẫy, trong miệng y y nha

nha phát ra thứ âm thanh mà chính cô cũng không rõ là âm gì.

Trần Đức Cương chỉ mới năm mươi lăm tuổi, còn chưa có cháu trai và cháu gái, con trai duy nhất đến nay còn chưa kết hôn, vẫn ở bên ngoài xông xáo

làm việc, ông già rồi nên cũng cảm thấy cô đơn, hiện tại khi nhìn đến

đứa nhỏ ở trong lòng này, trong đầu ông rất thích, nhất thời liền cúi

đầu cùng đứa bé chơi đùa.

“Ba………” Trần Mai vừa đẩy cửa ra thì

thấy ba mình đang trêu chọc đứa bé, không khỏi cười cười. Trần Mai đặt

sữa bột đã mua lên trên tủ.

“Ba, buổi tối để con coi đứa nhỏ cho, trước hết ba nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Trần Đức Cương đang lôi kéo tay nhỏ xíu của em bé, cười nói: “Ba không bỏ

mặc bảo bối của ba đâu, con nói có đúng không, bảo bối.”

Trần Mai thấy tình cảnh như vậy thì bật cười hì hì, cô nghiêng đầu nhìn về hướng giường, đúng lúc thấy con ngươi đứa nhỏ chuyển tới phía bên mình, há

miệng cười thật to với cô, trong lòng Trần Mai lập tức mềm nhũn.

Buổi tối chờ sau khi đứa bé ngủ say, Trần Mai nhìn ba mình, nhẹ nhàng nói: “ Ba, mẹ nói đứa bé này bị bỏ rơi ở trong đống cỏ nhà mình, con muốn…………

con muốn…………”

Trần Đức Cương biết tâm tư của con gái, thở dài,

“Đứa bé này bị vứt bỏ ở trước cửa nhà mình, chỉ là….. Con gái à, chờ

qua mấy ngày nữa, sau khi nghe ngóng hiểu rõ tình hình rồi lại tính

tiếp, đừng nói là con thí


XtGem Forum catalog