Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Con Gái Của Đại Tá

Con Gái Của Đại Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321701

Bình chọn: 7.5.00/10/170 lượt.


“ Đứa bé này vậy mà lại tè dầm, Tứ Nương, em tới dọn dẹp sạch sẽ cho nó đi. Mẹ nó,

thật xui xẻo.” Thạch Quý hung ác trợn mắt nhìn đứa bé một cái, mới xoay

người đi tìm quần áo để thay.

Tứ Nương xì cười một tiếng, vừa lấy quần áo cho Thạch Quý thay, “Anh đã lớn như vậy rồi, còn so đo với con

nít, nó nhỏ như một con sâu, biết cái gì. Được rồi, được rồi, anh đi

thay quần áo trước đi”

Chỉnh trang lại cho chồng xong, Tứ Nương mới thay quần áo cho đứa nhỏ.

Hà Tiểu VI tính toán ở trong lòng, không biết ngày nào mới bị bọn buôn

người này bán đi, bây giờ cô đã không còn yêu cầu gì nữa, chỉ cần có thể sống sót, vậy là tốt rồi.

Thạch Quý tính ở chỗ này làm một mẻ

lớn, vì vậy không tính bán đứa bé sớm, tính lấy nó làm bình phong, dùng

con nít có thể che đậy được nhiều thứ.

Đến thời điểm cuối cùng Tứ Nương cũng hoảng loạn, Thạch Quý thấy tinh thần cô ta không tốt, liền dặn

dò cô ta không được đi ra ngoài, đặc biệt ở nhà chăm sóc em bé.

Hà Tiểu Vi cũng không muốn quan tâm hai người này tính làm gì, chính mình

cũng là tượng Phật Đất qua sông khó bảo toàn, đâu còn lòng dạ rảnh rỗi

trông nom chuyện người khác.

Bây giờ bọn buôn người đã rời khỏi

khách sạn, mướn một căn phòng ở vùng ngoại ô nông thôn, Tứ Nương giỏi

nói chuyện, người lại hào phóng, hai vợ chồng rất có phong cách của

người thành phố, làm những dân quê chất phác tin tưởng vào lời nói dối

của họ.

Có lúc Hà Tiểu vi nghĩ, đến cuối cùng thì khi nào hai vợ chồng buôn người này mới bị bắt? Hà Tiểu Vi vẫn còn đang suy nghĩ ở

trong đầu, thì đầu của Thạch Quý đột nhiên áp sát vào.

Ngày ấy

xảy ra chuyện không may, lúc này đã hơn bảy giờ tối, sắc trời vẫn còn

sớm, Tứ Nương mới vừa dọn xong cơm tối, Thạch Quý mang gương mặt hoang

mang rối loạn trở về, cầm lấy cái túi liền bắt đầu thu dọn quần áo.

“Anh đang làm sao vậy?” Tứ Nương thấy dáng vẻ chồng mình hoảng loạn khẩn trương, không hiểu nói.

“Tứ Nương……….. Tứ Nương, đi, chúng ta…………. Mau mau đi……….” Thạch Quý vừa lung tung cất quần áo, vừa nói.

“ Anh đang làm sao vậy hả?”

“ Tứ Nương, anh………. anh đã giết người………… anh không phải cố ý muốn giết

hắn, là chính bản thân hắn, chính hắn…………” Thạch Quý vừa nói vừa dùng

đôi tay xoắn lại tóc của mình, từ từ ngồi xổm xuống.

Tứ Nương bị dọa sợ, ngây ngốc nhìn Thạch Quý.

Qua một lúc lâu, Tứ Nương mới hồi phục tinh thần, một ngón tay chỉ vào Thạch Quý, “ Anh nói anh giết người ?”

Thạch Quý khổ sở nhìn Tứ Nương, "Tứ Nương, anh không phải cố ý, là chính bản

thân hắn xông ra, anh không biết làm sao, mới cầm dao đâm chết hắn."

Tứ Nương hít sâu một hơi, "Vậy anh. . . . . . Có người nào nhìn thấy không?"

Thạch Quý lắc đầu một cái, "Anh cũng không biết, đó là một cái ngõ cụt. Lúc

đó anh quá hốt hoảng, không có chú ý chung quanh đã vội vàng chạy."

"Anh. . . . . . Thôi, chuyện tới nước này còn có thể làm gì, nhanh chóng cởi

quần áo của anh ra, mấy ngày tới anh tránh đi ra ngoài, em giúp anh ra

ngoài nghe ngóng xem sao."

Thạch Quý vội vàng cởi quần áo ở trên

người ra, Tứ Nương lấy ra cái chậu sứ bỏ quần áo vô đốt, "Hôm nay trước

tiên anh cứ ở trong nhà, đợi nữa đêm anh hẳn đi."

Tứ Nương không biết lần này Thạch Quý đụng vào người không nên đụng, cô ta nghĩ trước

mắt nên dùng kế hoãn binh, nhưng căn bản người ta cũng không cho hai vợ

chồng hắn thời gian.

Trong lòng Thạch Quý lộn xộn rối bời, đáng

chết, hắn lớn như vậy rồi, lại thua trong tay đứa bé nhỏ xíu, tuy là

đâm một dao vào người lớn, nhưng đứa bé kia…………. Đúng vậy, đứa bé kia

đâu rồi? Thạch Quý chỉ cảm thấy đầu ầm ầm vang lên, lúc ấy hắn lại quên

mất đứa bé kia!

Thạch Quý lập tức đứng dậy, nhìn Tứ Nương, "Tứ Nương, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức đi.”

"Sao lại hoảng sợ như vậy."

“ Ai, hôm nay để cho thằng nhãi hẹp hòi chết bầm kia chạy mất, ông đây

chính là thua trong tay thằng nhãi này. Nhanh lên, cất thứ quý giá đi,

cái khác không cần lấy, chúng ta đi nhanh lên.” Thạch Quý cau mày phân

phó.

Thằng nhãi trong miệng Thạch Quý chính là Lý Bác, năm nay

tám tuổi, cha mẹ đều là nhân vật nổi tiếng trong tòa thị chính vang danh đương thời, lần này con trai thiếu chút nữa bị bắt cóc, ông nó lại bị

đâm một dao, thử hỏi cha mẹ nó làm sao có thể bỏ qua chuyện này được.

Đứa nhỏ Lý Bác này tuy chỉ mới tám tuổi, nhưng thông minh hơn người, đùa

giỡn Thạch Quý đến chóng mặt, chỉ tiếc ông ngoại nó bị gã kia đâm một

dao, nó thấy tình hình không ổn, nên mau chóng chạy đi gọi cứu binh.

Lập tức lãnh đạo cục công an rất coi trọng sự kiện lần này, giao trách

nhiệm xuống dưới cho các nhân viên cảnh sát phải mau chóng đem tội phạm

ra công lý.

Lý Bác vừa lau nước mắt, vừa trả lời câu hỏi của nhân viên cảnh sát, một em bé trong tình huống như vậy còn có thể biểu hiện

bình tĩnh như thế, khiến đám người lớn không khỏi âm thầm cảm thấy kì

lạ.

“ Chú cảnh sát à, các chú nhất định phải bắt được người xấu

này. Hắn ta gạt cháu nói hắn đang ở cạnh thôn họ Trương, hắn nói hắn

biết ba mẹ cháu, ba mẹ cháu đang có chuyện gấp ở thôn họ Trương, không

có thời gian đi đón cháu nên nhờ hắn tới đón cháu.