
bé được gọi là Trịnh Vũ nhìn Hướng Vi một cái, “Ở đâu xuất hiện một con nhóc, cút……”
Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, chuyện này………… Đây là đứa bé mà nhà nào không
chịu dạy dỗ a! Cặp mắt Hướng Vi nhìn chằm chằm nó, “Ở đâu xuất hiện một
thằng nhóc ở đây nói bậy vậy.”
Trịnh Vũ siết nắm đấm, “Mày dám mắng tao.”
Hướng Vi liếc mắt xem thường, “Tôi mắng ai? Mắng anh sao, tự mình tới đây kêu gào uy hiếp còn mắng ai!”
Trịnh Vũ tức giận giơ tay lên muốn đánh người, “Mày dám đánh em gái tao, tao
sẽ đánh mày.” Lưu Khải nắm chặt quả đấm tiến lên đấm Trịnh Vũ một cái.
Hai bé trai đánh nhau ở trước cửa đại viện, vậy mà cảnh vệ canh cổng vẫn
đứng nghiêm, tựa như không thấy, mắt vẫn nhìn về phía trước, Hướng Vi
tức giận, đành phải kiếm cơ hội mạnh mẽ ngắt Trịnh Vũ mấy cái…………
Cuối cùng Trịnh Vũ cũng thua, nhưng Lưu Khải thắng cũng không dễ dàng gì, hai đứa nhỏ thở hổn hển căm tức nhìn đối phương
Lúc này từ phía sau có một đám bé trai đang đến đây, dẫn đầu là một thằng
nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi, còn lại là mấy đứa bảy tám tuổi,
Lưu Khải nhìn thấy người đi tới, lập tức mặt biến sắc, nói với Hướng Vi: “Em à, em về nhà trước đi, đi nhanh lên.”
Hướng Vi lắc đầu, thả tay nói: “Em về nhà được sao?” Nói xong còn giương cằm lên ý nhìn đằng trước.
Lúc này Trịnh Vũ thấy đồng minh đến, nên kiềm hãm lại sự thảm hại lúc
trước, “Hừ, Lưu Khải, có giỏi thì đừng chạy, cả mày nữa, con nhóc dám
đánh tao.”
"Trịnh Vũ. . . . . ."
Trịnh Vũ nghe câu nói
của người đến, lập tức chạy tới, “Anh Thần, phải dạy cho thằng nhóc Lưu
Khải này một bài học, xem nó còn dám ngang ngược nữa không”
Hướng Vi trừng mắt nhìn, trước kia cô từng nghe nói con cái các binh sĩ đều
thường bí mật kéo bè kết phái, còn có cả một đoàn thể nhỏ, cô còn không
tin, nhưng hôm nay cô đúng là không thể không tin nha!
Bé trai
được Trịnh Vũ gọi là anh Thần liếc mắt nhìn về phía bọn họ, không lên
tiếng. Hướng Vi nhàm chán liếc mắt nhìn trời xanh, Lưu Khải nắm thật
chặt tay em gái, cặp mắt chớp cũng không chớp nhìn đối thủ. Bé trai anh
Thần rất nhanh thu hồi tầm mắt, nói với Trịnh Vũ: “Đã là bại tướng của
người ta, thì phải tuân thủ lời hứa, mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng
là những đứa trẻ của đoàn 38.”
Cậu bé trai đó đi tới phía Lưu Khải, “Cậu được thông qua.” Nói xong còn nhìn Hướng Vi một cái.
Lưu Khải hừ một tiếng, đứng che trước mặt Hướng vi, ”Chu Thần Dật, đây là
ước định giữa chúng ta, không liên quan tới em ấy. Ba em Vi Vi là đoàn
trưởng của chúng ta, anh tốt nhất nên nhớ điều này!”
Hướng Vi
phát hiện cách nói chuyện của những đứa bé này thật sự là………. Đây giống
cách nói chuyện đơn thuần của con nít sao? Quân đội này đúng là một
phường nhuộm, rất không thể tưởng tượng nổi!
Chu Thần Dật ồ một tiếng, im lặng, rồi nói với Hướng Vi: “Ba anh là ủy viên chính trị.”
Hướng Vi không nói gì, chỉ cười gật đầu chào, đứa trẻ ở quân đội………. trong
lòng Hướng Vi âm thầm ghi nhớ, về sau nhất định tránh càng xa càng tốt,
phải tránh xa những em bé không bình thường này!
“Được rồi, sau
này mọi người đều là người nhà…….” Chu Thần Dật nói xong vỗ vỗ bả vai
Lưu Khải liền đi, những đứa trẻ kia thấy thế cũng đi theo.
Lưu Khải cười vui vẻ nói, “Em gái, chúng ta về nhà thôi.”
Hướng Vi hừ lạnh, “Dáng vẻ anh thế này, về nhà mẹ nuôi không mắng anh mới là lạ!”
Hai người về nhà, quả nhiên Lưu Khải bị mẹ nó mắng một trận dữ dội, may là
có Trần Mai ở bên cạnh thuyết phục nên nó mới không bị đánh.
Trần Mai dắt Hướng Vi từ biệt về nhà mình, bởi vì chuyện hôm nay, trong lòng Hướng Vi rất khó chịu, cô rất ghét mấy đứa nhỏ kết bè kết phái ở đây,
nhưng mà lại không thể làm gì.
Buối tối sau khi Hướng Khai Hoa
kết thúc huấn luyện về nhà, thì ôm con gái Hướng Vi hôn mạnh mẽ, nhìn
Trần Mai cười nói: “Hôm nay ủy viên Chu nói với anh sẽ có buổi họp mặt
vào ngày mai, em thấy thế nào?”
Trần Mai cười nói: “Được lắm, vậy chúng ta sẽ ăn ở nhà hay ăn ở đó vậy anh?”
Hướng Khai Hoa: ”Đến chỗ đó em, anh nói nhà chúng mình quá lộn xộn còn chưa thu xếp xong.”
“Khi nào đi?”
“Tối mai, em nhớ chuẩn bị nhé.”
Trong lòng Hướng Vi vô cùng buồn bực, thật bối rối a, đến lúc đó chắc lúng
túng lắm. Cả đêm Hướng Vi không được ngủ ngon giấc, nằm mơ cũng thấy đứa bé họ Chu kia đuổi giết mình.
Hướng Vi tuy là vạn lần không muốn đi, nhưng vẫn phải theo ba mẹ đến nhà họ Chu.
“Ối chà, chị Mai, đến đây, mời ngồi.” Diệp Hân thấy vợ của Hướng Khai Hoa
đến, lập tức chào hỏi, “Ôi, đứa bé thật là xinh đẹp, chị Hướng thật có
phúc lớn, nhìn bộ dáng kia xem, đúng là rất đẹp mà.”
Trong nhà
còn có những người khác, mấy người đàn ông đang ở một căn phòng khác nói đùa, phụ nữ thì nói chuyện của họ. Hướng Vi vẫn rất thấp thỏm, thấy Chu Thần Dật chỉ coi cô như người qua đường Giáp, thì trong lòng Hướng Vi
mới buông lỏng xuống, như vậy là tốt, như vậy là tốt rồi………. Không cần
chú ý đến cô, cứ coi cô như hạt đậu là được rồi.
Hướng Vi ngồi
xuống không bao lâu thì phát hiện cô đã bị những đứa bé khác cô lập rồi, trong nhà ngoài Chu Thần Dật ra còn có một bé trai nữa, nghe Chu Thần
Dật gọ