
ật khó chịu. Đã nhiều năm như vậy, em đối với anh ấy ngoại trừ áy náy ra
thì đã không còn một chút xíu tình cảm gì nữa rồi. Chúng ta trở về đi,
chuyện này đã xử lý xong hết rồi, em không muốn ở lại đây nữa.”
Julie thở dài, “Được rồi…”
Hướng Vi hơi mệt nên đi vào toilet rửa mặt, tẩy hết son phấn trên mặt,
làm cho làn da sạch sẽ sau đó bôi một ít nước làm trắng da rồi mới rời
khỏi. Hướng Vi vừa mới bước ra khỏi toilet, đã bị người ta giữ chặt bả
vai, Hướng Vi quay đầu sửng sốt nhìn anh.
Lý Bác lôi kéo Hướng Vi vào trong một phòng bao, Hướng Vi hơi tức giận, ngồi trên ghế, “Tổng giám đốc Lý, anh có ý gì đây?”
Lý Bác nhìn chằm chằm vào Hướng Vi, nghe thấy cô gọi mình như vậy, trong lòng có phần khổ sở, “Vi Vi, chúng ta…”
“Tổng giám đốc Lý, anh vẫn nên gọi đầy đủ tên của tôi đi. Hiện giờ anh
đã lập gia đình, tôi cũng có cuộc sống của tôi, nên không cần phải xưng
hô thân mật như vậy đâu.”
Lý Bác vươn tay ra rồi lại thu trở về, “Em? Cho dù nói thế nào thì giữa chúng ta cũng từng có một đoạn tình cảm, em…”
“Nếu như anh tới tìm tôi chỉ để ôn lại chuyện cũ, vậy thì không cần đâu. Những cái đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi, không cần thiết phải nói nữa.” Vẻ mặt Hướng Vi sa sầm nói.
Lý Bác cười khổ một hồi, “Anh biết, lần này anh tới cũng chỉ muốn biết
em sống có tốt hay không thôi. Thứ lỗi, là anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Hướng Vi thấy anh như vậy, thì có chút thả lỏng, thở dài, “Em thật sự
sống rất tốt. Hãy quên những chuyện trước kia của chúng ta đi, năm đó em lấy khoản tiền kia, anh cứ coi em như là một người phụ nữ ham hư vinh
cũng được.”
Lý Bác nhìn cô, “Anh biết, bây giờ em cũng tốn không ít công sức muốn
trả lại khoản tiền đó cho anh. Nếu như lúc trước em không lấy khoản tiền đó, haiz… Thì không biết giờ này em có thể đứng đây được hay không rồi. Lão già nhà anh, từ trước đến giờ đều là một người có lòng dạ độc ác,
khi đó anh căn bản không thể làm gì được ông ta. Bây giờ em có thể đứng
trước mặt anh nói chuyện, anh thật sự rất vui. So với tính mạng của em
thì khoản tiền đó có là gì.”
Hướng Vi thấy anh nói về chuyện năm đó, cũng nói: “Năm đó là em hận anh
lừa dối em, nhưng em lại càng để ý đến cái mạng nhỏ của em hơn, ba của
anh em không thể chọc vào. Có thể trở thành người của truyền thông quốc
tế, em đây là vai phụ nào đâu dám dùng mánh lới trước mặt ông ấy, dù có
mười cái mạng cũng không đủ cho em chơi đùa.”
Lý Bác nghe lời nói đùa tự giễu của cô thì nở nụ cười, “Em nói đúng, ông ấy là một người rất hống hách, ngay cả một con mèo nhỏ cũng không tha.”
Hướng Vi thở dài, “Dựa theo lí trí, em vẫn cảm thấy được năm đó em không làm sai, em là người luôn luôn luyến tiếc sinh mạng của mình… Nhưng,
dựa trên tình cảm thì em vẫn nên xin lỗi anh, hiện tại nói những lời này cũng không có tác dụng gì nữa. Anh là anh, em là em chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau. Chỉ có điều anh giấu diếm em cũng rất kỹ, mấy
năm trước em mới biết Long Đằng chính là của anh, em thế mà lại nói
chuyện yêu đương với ông chủ của mình hai năm mà vẫn không biết lai lịch của đối phương, đến nước này cũng coi như em rất ngu ngốc rồi.”
Lý Bác đưa tay lấy mắt kính xuống, “Lúc trước, không phải anh cố ý muốn
lừa dối em, vẫn luôn muốn nói cho em biết, nhưng tiếc là không tìm được
cơ hội nói cho em biết.”
Hướng Vi cười nhìn anh, “Trong truyện cổ tích, tình tiết sau cùng là cô
bé lọ lem và Hoàng tử vui vẻ bên nhau. Nghĩ lại cũng thấy thật buồn
cười, kết quả của cô bé lọ lem và Hoàng tử cũng chỉ có trong truyện cổ
tích mà thôi. Nhưng mà suy nghĩ một chút, ngay cả trong truyện cổ tích
cũng không nói bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc hay không, em phỏng đoán
hạnh phúc cũng không thể bền bĩ được đâu, bởi vì sự chênh lệch của bọn
họ quá lớn. Cảm giác mới mẻ nhất thời cuối cùng cũng sẽ bị cuộc sống vô
tình phai mờ. Cho nên nói, Hoàng tử chỉ có thể tìm công chúa, còn cô bé
lọ lem thì chỉ có thể tìm chàng kỵ sĩ mới có thể tiếp tục hạnh phúc
được.”
Lý Bác bật cười ha ha, “Đã nhiều năm rồi không gặp, em vẫn cứ nói chuyện đáng ghét như vậy, làm cho người ta bực mình không ít.”
Hướng Vi nhún nhún vai, “Tính tình của em là như vậy, Thần Dật cũng nói em nói chuyện rất đáng ghét.”
Tay Lý Bác bất chợt nắm chặt một chút, Hướng Vi vẫn không chú ý, nghĩ
tới gương mặt đen thui tối qua của Chu Thần Dật là muốn cười, Hướng Vi
nhìn Lý Bác, “Nói nhiều như vậy mà vẫn chưa chúc mừng anh, em chúc anh
hôn nhân mỹ mãn, cả nhà hạnh phúc. Thời gian không còn sớm, em phải đi
rồi, chị Julie chờ em chắc cũng sốt ruột lắm rồi.”
Lý Bác nhìn vẻ mặt của cô rõ ràng trở nên rất thoải mái, biết cô đang
nghĩ đến người nào đó. Trong lòng Lý Bác có hơi chua xót, không lâu
trước kia, cô cũng đã từng có vẻ mặt vui vẻ như thế với anh…
“Vậy anh với em cùng đi ra ngoài.” Lý Bác nói
“Hả?” Hướng Vi có chút kinh ngạc nhìn anh
“Đi thôi, không phải em nói Julie đang chờ em sao.”
Hướng Vi không nghĩ gì nhiều, dù sao thì cũng đã nói rõ ràng nên cả
người thoải mái. Quả nhiên Julie đang ở ngoài đại sảnh chờ cô, nhìn thấy cô và Lý Bác cùng đi ra, v